Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 104: lấy mạng đổi mạng trắng tên điên, thủ tịch, thứ tịch đều là thuộc Nhan Thánh Thư Viện

Chương 104: Lấy mạɴg đổi mạɴg, gã điên trắng tên, thủ tịch, thứ tịch đều thuộc Nhan Thánh Thư Viện.
Còn chưa chờ Từ Tống kịp phản ứng, cánh tay phải của nam tử lần nữa mọc ra, một giây sau, cánh tay vừa bị chặt đứt kia lại hóa thành một lá trà, bay đến trong lòng bàn tay Từ Tống.
"Đây là bộ phận chân thân của ta, dùng cái này chế trà, có thể sống người chết, mọc lại thịt từ xương, đây cũng là phần thưởng ta tặng cho ngươi." Nam tử trung niên chậm rãi mở miệng, thanh âm như tiếng chuông buổi chiều, phảng phất ẩn chứa một loại đại đạo, khiến không ai dám coi nhẹ.
Từ Tống sững sờ cầm lấy lá trà trong tay, thu nó vào trong ngọc bội của mình.
"Thủ tịch đã định, xem tiếp cuộc tranh thứ tịch." Nam tử mặc lục bào phất tay, cảnh tượng trước mắt đột ngột thay đổi, lúc này Từ Tống phát hiện mình đang ngồi trong sân, còn Bạch Dạ, Đoan Mộc Kình Thương cùng ba vị đệ tử thân truyền thì đứng bên ngoài quán trà, vẫn là dáng vẻ hai mắt vô hồn.
"Vị trí thứ tịch lập tức sẽ quyết định, ngươi cứ tạm thời chờ đợi một lát." Nam tử trung niên im lặng không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Từ Tống, khẽ nói.
Từ Tống lễ phép đáp lời, "Vâng."
Cùng lúc đó, ở trong hoàn cảnh của bốn người kia, bọn họ đều không ngoài dự kiến vượt qua khảo nghiệm thứ nhất, bây giờ mỗi người đều đối mặt với thử thách giống Từ Tống, đó là con Cự Long màu xanh biếc. Năm người họ đều không thảnh thơi như Từ Tống, bởi vì đối thủ của họ là Lục Long có tu vi ngang nhau, bất kể là thực lực hay hình thể, uy áp, mức độ công kích đều mạo hiểm, khốc liệt hơn Từ Tống rất nhiều.
Cả năm người đều mang thương tích ở các mức độ khác nhau, trong đó ba đệ tử thân truyền của Khổng Thánh học đường bị thương nhẹ nhất, Đoan Mộc Kình Thương thứ hai, Bạch Dạ bị thương nghiêm trọng nhất. Lúc này, toàn thân Bạch Dạ đã bị máu tươi nhuộm đỏ, khắp người đều là vết thương do vuốt nanh của Lục Long gây ra, chân trái bị xé toạc một vết thương sâu hoắm, cánh tay phải cũng có một vết thương thấu xương, cánh tay trái thì đã biến mất không thấy.
Mặc dù vậy, Bạch Dạ vẫn kiên nghị, bởi vì con Cự Long màu xanh biếc mà hắn đối mặt còn thảm hại hơn, Cự Long vốn uy phong lẫm liệt bây giờ đã bị Bạch Dạ chém giết đến mức mình đầy thương tích, toàn thân cao lớn chi chít vết thương, máu xanh chảy ròng ròng.
"Rống!!!" Lục Long phát ra một tiếng long ngâm vang dội, cái đuôi to lớn quật mạnh về phía Bạch Dạ.
Bạch Dạ giơ bàn tay phải đẫm máu, lấy ngón tay làm bút, viết chữ "Trấn" trên không trung, chỉ thấy chữ viết bằng máu kia biến thành một đạo huyết mang, bắn thẳng vào Lục Long.
"Phanh!!!" Đuôi to lớn của Lục Long quất vào đạo huyết mang, huyết mang tan vỡ, lực từ đuôi Lục Long hất Bạch Dạ văng ra xa.
"Khụ khụ!" Bạch Dạ phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ thêm lớp áo bào đã sớm biến thành màu đỏ sẫm, hắn vung tay, viết tiếp chữ "Giết", lần này chữ "Giết" không còn hóa thành huyết mang, mà xuyên thẳng qua thân thể Lục Long.
"Rống!!!" Lục Long kêu thảm thiết, Bạch Dạ làm như không thấy, tiếp tục viết chữ "Giết". Mỗi chữ "Giết" Bạch Dạ viết ra đều mang theo ý sát phạt mạnh mẽ, những sát ý này ngưng tụ thành thực chất, hóa thành những lưỡi đao vô hình, cứa vào thân thể Lục Long.
Con Cự Long xanh biếc không ai bì nổi kia dưới công kích của Bạch Dạ bắt đầu sụp đổ, vảy xanh trên người bị chữ "Giết" của Bạch Dạ cạo sạch, thân thể nó liên tục nát vụn, dòng máu xanh lục bắn ra tung tóe.
Từng chữ "Giết" liên tục bay ra từ tay Bạch Dạ, liên tục tạo thêm những vết thương mới trên người Lục Long. Cho đến khi, Lục Long cuối cùng không thể phát ra tiếng kêu nào nữa, thân thể cao lớn giữa không trung lung lay rồi hóa thành làn khói xanh tan biến.
"Kết thúc rồi, vị trí thủ tịch này cuối cùng thuộc về Nhan Thánh Thư Viện của ta." Bạch Dạ vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, như không hề có cảm giác đau đớn.
Nam tử trung niên xuất hiện đúng lúc, "Lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, ta nhớ ngươi, là gã thư sinh năm năm trước không tiếc sinh mệnh đó."
Bạch Dạ lê thân thể tàn phế, hướng về nam tử trung niên trước mặt hành lễ, nói, "Có thể được tiền bối im lặng không nói nhớ đến là vinh hạnh của Bạch Dạ, chỉ tiếc, tu vi của Bạch Dạ năm năm trước còn thấp, cuối cùng cũng không thể vượt qua vòng thử thứ hai."
Theo Bạch Dạ, năm năm trước hắn không vượt qua khảo nghiệm, không phải vì thiên phú không đủ, mà là vì ý chí không đủ kiên cường.
"Sách một trong đạo, vốn là muôn hình vạn trạng, vô cùng vô tận." Nam tử trung niên cười nhạt, thân hình như mũi tên đứt dây, trong nháy mắt đã tới trước mặt Bạch Dạ, hai tay múa may như đang tung bay, từng luồng sức mạnh cường đại hội tụ trên người Bạch Dạ.
Bạch Dạ chỉ thấy toàn thân ấm áp, những vết thương hoàn toàn được chữa lành, những kinh mạch đứt gãy cũng được phục hồi.
"Sách một trong đạo, không ở tuổi tác, mà ở bản tâm. Căn cốt của ngươi cực tốt, con đường tương lai vô hạn, chỉ là, chấp niệm trong lòng ngươi quá sâu."
"Bạch Dạ có thể kiên trì được đến đây, đều là nhờ chấp niệm." Bạch Dạ trả lời.
"Thôi vậy." Một đạo lục quang từ giữa mi tâm nam tử trung niên bắn ra, trực tiếp hòa vào giữa mi tâm Bạch Dạ, "Đây là Tử Hạ, một trong 3000 đệ tử của Khổng Thánh, tự tay viết, vật này dùng làm phần thưởng cho thứ tịch, không đủ sao."
"Thứ tịch? Chẳng lẽ đã có người nhanh hơn ta thông qua được? Là ai? Đoan Mộc Kình Thương?"
Còn chưa đợi Bạch Dạ trả lời, cảnh tượng trước mắt hắn bỗng nhiên thay đổi, Bạch Dạ phát hiện mình đang ở trong sân, ngồi cạnh Từ Tống. Bạch Dạ lập tức nhìn về phía ngoài viện, Đoan Mộc Kình Thương cùng ba học sinh của Khổng Thánh Học Viện vẫn đang bị kẹt trong ảo cảnh, còn hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, cùng Từ Tống ngồi trong vườn trà.
Từ Tống thấy Bạch Dạ bỗng nhiên hóa thành một đạo bạch quang xuất hiện bên cạnh, liền biết Bạch Dạ đã vượt qua khảo nghiệm.
"Bạch sư huynh, chúc mừng huynh thông qua khảo nghiệm." Từ Tống chắp tay hành lễ nói.
"Từ sư đệ? Chẳng lẽ vị trí thủ tịch này, là ngươi?" Bạch Dạ ngẩn người.
Hắn tuyệt đối không ngờ người đoạt được vị trí thủ tịch lại là Từ Tống, hắn càng không ngờ Từ Tống lại thông qua khảo nghiệm nhanh hơn mình. Không phải Bạch Dạ xem thường Từ Tống, hắn rất tán thành tài năng của Từ Tống, chỉ là bây giờ tu vi của Từ Tống chỉ là đồng sinh, thông thường thì hắn chưa từng tiếp xúc qua chiến thư, nên khả năng vượt qua thử thách thứ hai là không lớn.
"Bạch sư huynh, đệ biết chắc huynh sẽ là người thông qua thử luyện trước bốn người bọn họ mà." Từ Tống cực kỳ tin tưởng vị sư huynh Bạch Dạ này, dù sao hai người ở chung một thời gian dài, Từ Tống cũng nghe biết đôi chút về thiên phú của huynh ấy.
"Xuất thân bần hàn" "Từ chối lời mời thu nhận đồ đệ của phu tử" "Người cạnh tranh mạnh nhất vị trí đệ nhất trẻ tuổi ngũ viện" "Hy vọng của Văn Đạo tương lai" đủ các loại hào quang, nếu như Từ Tống không xuyên không, người chói sáng nhất thời đại này có lẽ vẫn là vị Bạch Dạ sư huynh của mình…
Bạn cần đăng nhập để bình luận