Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 646 dùng “Giết” tự quyết giết Bạch Dạ? Nghịch đại đao trước mặt Quan Công?

Chương 646: Dùng “g·i·ế·t” tự quyết đi g·i·ế·t Bạch Dạ? Khác gì múa rìu qua mắt thợ trước mặt Quan c·ô·ng?
“Áp chú kết thúc.”
Theo giọng nam trung niên lần nữa vang lên, mức độ áp chú tr·ê·n màn nước lúc này mới dừng lại biến hóa. Hôm nay những người có mặt đều là vì đấu giá mà đến, cho nên số tiền đặt cược cũng vượt xa mức bình thường.
Cuối cùng, số tiền đặt cược cho Bạch Dạ là một trăm viên cực phẩm tài hoa thạch, bảy mươi mai thượng phẩm tài hoa thạch, ba trăm mười mai trung phẩm tài hoa thạch; Nhan Tử Mặc thì là sáu mai cực phẩm tài hoa thạch, một ngàn bảy trăm ba mươi mai thượng phẩm tài hoa thạch, sáu ngàn chín trăm tám mươi mai trung phẩm tài hoa thạch.
Chênh lệch giữa hai bên có thể thấy rõ ràng, còn về việc tại sao không có hạ phẩm tài hoa thạch, cũng là bởi vì hạ phẩm tài hoa thạch vốn dĩ không được coi trọng, Mặc Bảo Các không thu.
“Xem ra đại bộ p·h·ậ·n vẫn là xem trọng Nhan Tử Mặc hơn.”
Từ Tống liếc qua số tiền đặt cược, trong lòng lẩm bẩm một câu, bất quá cũng không hề lo lắng. Trong mắt hắn, thứ này chỉ có thể đại diện cho thái độ của đám người ở Thiên Ngoại Thiên, mà không thể đại diện cho thực lực chân chính của Bạch Dạ và Nhan Tử Mặc.
“Hai vị trên đài, các ngươi có thể giao đấu.”
Nam trung niên mở miệng nói với Bạch Dạ và Nhan Tử Mặc tr·ê·n đài cao.
Giờ phút này, Bạch Dạ và Nhan Tử Mặc đang ở trên đài cao thì nghe được tiếng truyền âm của nam trung niên. Bạch Dạ cũng lúc này từ từ mở mắt, nhìn về phía Nhan Tử Mặc đứng đối diện mình.
Giờ khắc này, trong mắt mọi người ở dưới đài cao, hai người bọn họ chỉ đứng ở trên một đài cao rộng khoảng mười trượng, nhưng trong tầm mắt của hai người, bọn họ lại đang đứng trong một không gian khổng lồ rộng ngàn trượng. Không gian này được tạo ra bởi nam trung niên dùng chữ "Không" trên mu bàn tay của hai người. Từ bên ngoài nhìn chỉ là một đài cao nhỏ, nhưng bên trong lại là cả một thế giới khác.
"Bạch Dạ, ta nghe nói ngươi là một thiên tài tuyệt đỉnh của thế hệ này ở thế tục giới, không chỉ có chiến lực phi phàm, mà còn sở hữu Thánh Nhân chi hồn. Rất nhiều người đều coi ngươi như người lĩnh quân của Văn Đạo đời sau, thậm chí cho rằng ngươi có khả năng đạt tới cảnh giới Thánh Nhân. Không biết ta nói có đúng không?"
Nhan Tử Mặc nhìn về phía Bạch Dạ, trên mặt lộ ra vẻ cao ngạo, mở miệng hỏi Bạch Dạ.
"Bạch Dạ chỉ là một học sinh bình thường trong Nhan Thánh Thư Viện, cũng giống như những người khác mà thôi." Bạch Dạ nhàn nhạt đáp một câu.
"Ngươi cũng rất khiêm tốn đấy, nhưng người thế tục cuối cùng vẫn chỉ là người thế tục. Thế giới trong mắt các ngươi chỉ có một chút nhỏ nhoi, các ngươi căn bản không hiểu rõ Văn Đạo chân chính là như thế nào, càng không hiểu rõ bản gia là một sự tồn tại như thế nào."
Biểu cảm của Nhan Tử Mặc vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự khinh thường. Hắn tiếp tục nói: "Nói thật, nếu không có trưởng bối trong nhà nhắc nhở, ta cũng không chú ý đến sự tồn tại của ngươi. Trong mắt ta, ngươi căn bản không xứng làm đối thủ của ta. Nếu không có Trần Tiên Khai Ân, cho phép học sinh ở hạ giới tiến vào Thiên Ngoại Thiên, ngươi bây giờ căn bản không có tư cách đứng ở đây nói chuyện với ta."
Nói xong, Nhan Tử Mặc chắp tay sau lưng, dáng vẻ cao ngạo, quan sát Bạch Dạ.
Nghe Nhan Tử Mặc nói vậy, Bạch Dạ cũng không hề biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Nhan Tử Mặc. Lúc này, Bạch Dạ đã hoàn toàn thất vọng về Nhan Tử Mặc. Cái gọi là người bản gia, cũng chỉ giống như những văn nhân học sinh thích khiêu khích gây chuyện, chẳng khác gì nhau.
Sau khi Nhan Tử Mặc nói xong, Bạch Dạ mới lên tiếng: “Ngươi nói xong rồi?”
“Nói xong thì sao?” Nhan Tử Mặc nhíu mày, nhìn về phía Bạch Dạ.
“Hi vọng thời gian ngươi chống đỡ trong tay ta sẽ dài hơn thời gian ngươi nói nhảm.”
Lời vừa nói ra đã chọc giận Nhan Tử Mặc. Nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Dạ, mở miệng nói: "Vốn xem ngươi là học sinh của Nhan Thánh Thư Viện, ta còn chuẩn bị giữ lại chút mặt mũi cho ngươi. Nhưng đã ngươi không cần thì đừng trách ta vô tình."
Nói xong, khí thế trên người Nhan Tử Mặc bùng nổ, tài hoa màu xanh hóa thành những đám mây lượn lờ quanh thân. Trong tay hắn xuất hiện một cây bút lông màu đen, ngòi bút tản ra hàn ý sắc bén.
“Quả nhiên là bán thánh chí bảo.”
Bạch Dạ nhìn cây bút lông trong tay Nhan Tử Mặc, liếc mắt đã nhận ra sự bất phàm của nó. Bất quá, nghĩ lại cũng phải. Nhan Tử Mặc là con cháu bản gia của Nhan gia, có một kiện bán thánh chí bảo phòng thân cũng là chuyện bình thường.
"Không ngờ ngươi cũng có chút nhãn lực, vậy mà nhận ra thứ trong tay ta là bán thánh chí bảo. Bút này tên là Hàn Mặc, cán bút được luyện từ thần trúc màu mực, ngòi bút được làm từ vây cá của mực thú cực hàn. Một bút rơi xuống có thể làm đông cứng vạn vật. Dù ngươi là đại nho tu vi cũng đừng hòng ngăn cản được uy lực của Hàn Mặc này.”
Nhan Tử Mặc nhìn Bạch Dạ, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, tiếp tục nói: "Trận chiến này, ta sẽ đoạn một tay của ngươi."
Vừa dứt lời, Nhan Tử Mặc liền cầm Hàn Mặc bút vạch trong hư không, để lại từng vệt bị đóng băng. Mỗi một bút, mỗi một nét vẽ đều kèm theo tiếng vù vù trầm thấp, đó là tiếng không khí bị sức mạnh cực hàn đóng băng.
Chữ “g·i·ế·t” thành hình, không còn là vết mực đơn giản, mà là một phong bạo Băng Lăng ẩn chứa vô tận s·á·t ý, mang theo hàn ý thấu xương đủ để đóng băng linh hồn, gào thét quét sạch về phía Bạch Dạ. Trên đường đi qua, ngay cả không khí cũng bị bao phủ bởi một lớp sương lam nhạt.
Bạch Dạ vẫn đứng ở đó, xung quanh lại phảng phất như có lực lượng vô hình đang cuộn trào. Ánh mắt của hắn thâm thúy mà bình tĩnh, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chữ “g·i·ế·t” đang bay về phía mình.
Ngay lúc chữ "g·i·ế·t" sắp chạm vào hắn, thời gian dường như bị kéo dài vô hạn. Chỉ thấy hắn giơ tay phải lên ngón trỏ, tài hoa từ đầu ngón tay như thác đổ, ào ạt trào ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành một sợi quang mang dài nhỏ, chính xác không sai sót điểm vào chữ “g·i·ế·t” đang gào thét lao tới.
Bạch Dạ nhìn thế công sắc bén của Nhan Tử Mặc, trên mặt không hề có chút bối rối nào, cứ như thể không nhìn thấy vậy. Đến khi chữ "g·i·ế·t" sắp rơi xuống người Bạch Dạ, Bạch Dạ mới động thủ.
Tài hoa và hàn ý va chạm vào nhau giống như các vì sao va chạm, bộc phát ra tiếng nổ long trời lở đất. Ánh sáng và băng tinh hòa lẫn, tách ra ánh sáng chói mắt, khiến tất cả xung quanh rực rỡ như ban ngày.
Theo một tiếng vỡ vụn trong trẻo, chữ “g·i·ế·t” chứa toàn lực của Nhan Tử Mặc, lại vỡ vụn dưới một ngón tay hời hợt của Bạch Dạ, giống như thủy tinh yếu ớt, hóa thành vô số mảnh băng nhỏ, uyển chuyển bay lượn trong không trung rồi cuối cùng tan biến vào hư vô.
"Cái gì?!"
Thấy cảnh này, Nhan Tử Mặc trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Mặc dù một kích này của hắn chưa dùng toàn lực, nhưng cũng không phải dễ dàng có thể chống đỡ, cho dù là Thánh tử cũng không dễ dàng chống được một kích này của mình, vậy mà Bạch Dạ lại dễ như trở bàn tay phá giải nó.
Những văn nhân đang quan chiến trên khán đài cũng đều bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động. Bọn họ hoàn toàn không ngờ Bạch Dạ có thể nhẹ nhàng hóa giải công kích bằng “g·i·ế·t” tự quyết.
Biểu cảm của Từ Tống, Trọng Sảng và Mặc Dao lại không có quá nhiều thay đổi. Từ Tống cầm ấm trà rót đầy bảy phần ly trà của Mặc Dao, sau đó cười nói: “Dùng 'g·i·ế·t' tự quyết đối phó với Bạch sư huynh, khác gì múa rìu qua mắt thợ trước mặt Quan Công?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận