Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 380 miểu sát sáu tên tiến sĩ, đi Thúy Uyển Lâu tìm Ly Ca nghe hát

Chương 380: Giết sạch sáu tiến sĩ trong nháy mắt, đến Thúy Uyển Lâu tìm Ly Ca nghe hát
"Ngươi không nên quá khoa trương."
Thị vệ thống lĩnh gầm lên một tiếng, sau đó dẫn đầu lao về phía Từ Tống, tung một quyền về phía Từ Tống.
"Oanh" một tiếng vang trầm, thân hình Từ Tống chỉ hơi lắc lư một chút, còn thị vệ thống lĩnh lại bay ngược ra ngoài, đâm vào tường, phun ra một ngụm máu tươi.
"Cái này..."
Thấy cảnh này, năm thị vệ còn lại lập tức hoảng sợ, bọn hắn không thể tin được, thống lĩnh của mình lại bị Từ Tống đánh bại bằng một quyền.
"Cùng lên đi." Từ Tống lại mở miệng, sau đó bước lên một bước, trong nháy mắt đến trước người một tên thị vệ, đấm ra một quyền.
"Phanh" một tiếng vang trầm, tên thị vệ kia cũng bay ngược ra ngoài, đâm vào tường, không rõ sống chết.
"Chạy!"
Thấy Từ Tống cường thế như vậy, bốn thị vệ còn lại nào dám dừng lại, quay người bỏ chạy.
"Muốn chạy trốn? Đã muộn."
Từ Tống cười lạnh một tiếng, sau đó phóng ra một đạo kiếm khí màu vàng, kiếm quang lóe lên, bốn tên thị vệ đồng thời cứng đờ, sau đó nhao nhao ngã xuống đất, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
Từ Tống chậm rãi đi đến trước người thị vệ thống lĩnh, đứng trên cao nhìn hắn, “Sáu tiến sĩ mà muốn bắt ta? Có phải quá xem thường ta không?”
"Ngươi..."
Khóe miệng thị vệ thống lĩnh không ngừng tràn ra máu tươi, hai mắt gắt gao trừng Từ Tống. Chuyện Từ Tống dùng tu vi cử nhân giết một Hàn Lâm ở quốc đô Hàn Quốc "vinh quang sự tích" đã lan khắp Trung Châu, nhưng đại đa số văn nhân đều cảm thấy đây chỉ là phủ tướng quân muốn khuếch trương thanh danh của Từ Tống, cố ý tung tin đồn.
Phàm là người tu tài hoa, đều biết sự khác biệt giữa cử nhân và Hàn Lâm lớn đến mức nào, giữa hai tầng này là một cái hào sâu không thể vượt qua.
Đừng nói là một cử nhân, cho dù là mười cử nhân, cũng không thể là đối thủ của Hàn Lâm.
Đó là lý do vì sao bọn họ dám không sợ hãi xông lên khi đối mặt Từ Tống, theo bọn họ nghĩ, chỉ cần sáu người bọn họ liên thủ, cho dù gặp Hàn Lâm, cũng có sức đánh một trận.
Thế nhưng bọn họ không ngờ rằng, Từ Tống vậy mà đã mạnh đến mức này, một mình hắn, trong nháy mắt giết chết năm người bọn họ.
“Thật không có ý tứ, bất quá chỉ là một kẻ yếu tu luyện tới tu vi tiến sĩ nhờ dính chút ánh sáng từ ‘Thần Long’.” Từ Tống lạnh lùng đánh giá một câu, sau đó giơ tay lên, một đạo tài hoa xuyên thủng trán hắn, mắt thị vệ thống lĩnh trợn ngược, vẻ mặt không cam lòng cùng không tin, cuối cùng, thân thể của hắn hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, sinh cơ hoàn toàn không có.
"Từ, Từ Tống, ngươi khi nào trở nên mạnh như vậy?"
Lúc này Hứa Thiếu Thông mới lấy lại tinh thần, nhìn thi thể đầy đất, không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, những người này không giống như hai tên hoàn khố lúc trước, không phải những người thường tay trói gà không chặt, bọn hắn đều là những văn nhân có thực lực cực mạnh, cho dù là cha của hắn, khi đối mặt với văn nhân có tu vi tiến sĩ, cũng phải lấy lễ mà đối đãi.
Từ Tống lại chỉ dùng vài hơi thở, liền giết hết bọn họ. Thực lực như vậy, sao có thể khiến hắn không khiếp sợ?
"Cũng bình thường thôi, người lợi hại hơn ta nhiều lắm." Từ Tống trả lời một câu.
Trang Điệp Mộng một bên đặt chén trà xuống, có chút nghi hoặc nhìn Từ Tống, nói, "Từ Tống, vì sao ngươi không lưu lại một người, ép hỏi lai lịch của hắn? Điều này không giống tác phong của ngươi a?"
"Úi chà, ngươi còn hiểu ta đấy chứ."
Từ Tống mỉm cười, sau đó giải thích, "Không cần thiết, cho dù có hỏi, bọn họ cũng chưa chắc đã nói thật, không bằng đi hỏi những nha dịch ở ngoài cửa kia."
"Chúng ta ra ngoài thôi."
Nói xong, Từ Tống cùng hai người đi ra cửa lớn, liền thấy hơn mười nha dịch đang canh giữ ở trước cửa, khi nhìn thấy Từ Tống đi ra mà không bị thương gì, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó nhao nhao hành lễ với Từ Tống.
"Từ thiếu tướng quân."
"Sáu thi thể giả mạo Trung Châu phủ doãn kia, chắc hẳn các ngươi biết thân phận của bọn họ chứ?" Từ Tống nhìn hơn mười nha dịch, nhàn nhạt hỏi.
Lời vừa nói ra, nơi này chìm vào sự im lặng quỷ dị.
"Tốt, không ai nói chuyện, tốt lắm."
Từ Tống cười, sau đó lạnh giọng nói tiếp: "Bây giờ quốc chiến sắp đến, phụ thân ta sẽ trở về trong ít ngày tới, đến lúc đó ta sẽ nói cho phụ thân biết, Phủ Nha Trung Châu Thành muốn đẩy ta vào chỗ chết, để phụ thân đến đòi lại công đạo cho ta."
Mọi người ở đây nghe Từ Tống nhắc đến Từ Khởi Bạch, lập tức sợ đến vỡ mật, nhân đồ tướng quân là một nhân vật giết người không ghê tay, nếu để hắn biết, chỉ sợ cả Phủ Nha sẽ bị huyết tẩy.
“Từ thiếu tướng quân bớt giận, việc này không phải ý của Phủ Nha, mà là có người âm thầm sai khiến, để chúng ta làm vậy.”
Một tên nha dịch trông có vẻ lanh lợi vội vàng mở miệng, vì mạng sống, chỉ có thể nói ra sự thật, dù sao đạo hữu chết còn hơn bần đạo chết, hắn không dám giấu diếm.
“Là Vệ Thiếu Gia chỉ điểm, hắn khi biết Từ Thiếu gia giết hai người, liền thông báo cho Phủ Nha, đồng thời để sáu người kia mặc quần áo nha dịch, nói là muốn hỗ trợ phá án.”
“Ý của phủ doãn đại nhân là, chỉ để chúng ta giải quyết hậu quả, đừng làm lớn chuyện.”
Từ Tống nghe xong trầm mặc một lát, sau đó gật đầu nói, "Ta đã biết, bên trong sự việc cũng xử lý xong xuôi, các ngươi đi dọn dẹp một chút đi."
Ngay sau đó, hắn lấy ra năm tấm kim phiếu trăm lượng từ hộp gỗ vừa rồi, đưa cho tên nha dịch lanh lợi kia.
“Ta làm hỏng chút đồ đạc, các ngươi cầm số tiền này bồi thường, phần còn lại thì các ngươi tự tiêu.”
“Đa tạ Từ thiếu tướng quân, chúng ta nhất định sẽ xử lý mọi chuyện sạch sẽ.”
Nha dịch nhận lấy kim phiếu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Khi Từ Tống bước ra ngoài, bọn hắn đã thấy trong phòng không hề bị hư hại gì nhiều, dù có sửa sang lại, cũng không tốn nhiều tiền như vậy. Rõ ràng đây là Từ Tống đang ban thưởng cho bọn họ.
Bọn họ không dám chậm trễ, sau khi hành lễ liền vào nhã gian thu dọn thi thể trên mặt đất.
“Đúng rồi, nếu như tên Vệ Lăng kia hỏi hành tung của ta, ngươi cứ nói cho hắn biết, ta đi Thúy Uyển Lâu tìm Ly Ca cô nương nghe hát.”
Tin tức Từ Tống rời đi rất nhanh đã truyền đến Vệ phủ.
“Công tử, sáu môn khách tiến sĩ chúng ta vừa chiêu mộ đều chết trong tay Từ Tống.”
Một người đàn ông trung niên mặc áo đen bước vào thư phòng, ngay sau đó quỳ một gối trước mặt một thanh niên béo múp, mặt mũi tràn đầy dữ tợn. Thanh niên đang bày biện trên bàn không phải là sách vở mà là nhiều loại điểm tâm ngọt mỹ thực. Ngồi bên cạnh hắn cũng không phải bạn học mà là hai thị nữ tướng mạo cực giai.
“Chết thì cứ chết, bất quá chỉ là sáu cái bao cỏ mà thôi. Hiện giờ gia gia chúng ta đang được Lương Vương tin dùng, chỉ tính riêng số Hàn Lâm đầu quân về phủ đã gần trăm vị, tiến sĩ đã sớm không còn đáng giá nữa.”
Thanh niên mập ú há to miệng, một thị nữ liền đưa điểm tâm vào miệng thanh niên.
“Từ Tống còn để phủ Nha tiện thể nhắn, hắn mang theo Hứa Thiếu Thông đến Thúy Uyển Lâu nghe Ly Ca cô nương hát khúc.”
Thanh niên nghe vậy, trên khuôn mặt dữ tợn lập tức lộ ra một tia tàn ác, năm ngón tay cường tráng bỗng nhiên vỗ xuống bàn, khiến cho món điểm tâm ngọt trước mặt nát bét.
"Đáng chết Từ Tống, dám nhòm ngó nữ nhân mà ta đã để mắt đến, hắn bất quá chỉ là một tên ngu xuẩn dựa vào phụ thân mà thôi, thật cho rằng ta sợ hắn sao?"
Vệ Lăng muốn đứng lên, nhưng cơ thể lại quá nặng, lập tức không thể đứng lên được, cả người lại ngã xuống ghế…
Bạn cần đăng nhập để bình luận