Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 313 dù sao mẹ của hắn thế nhưng là trên trời tiên

Chương 313 dù sao mẹ của hắn thế nhưng là tiên trên trờiVương Linh Nhi sắc mặt trở nên có chút đắng chát, khẽ thở dài một tiếng, nói "Ai, vấn đề giống hệt Bạch Dạ tiểu tử kia."
"Có thật không? Vậy Mặc Dao có bị làm khó không?" Ninh Bình An tiếp tục hỏi.
"Đối diện với Văn Đạo và Từ Tống, nàng không chút do dự chọn Từ Tống, ta nghe phu tử nói, Bạch Dạ tiểu tử kia đã bị thiên địa hỏi khó suốt bốn năm trời, ta vốn nghĩ Dao Nhi cũng sẽ bị câu hỏi này làm khó, lại không ngờ nàng lựa chọn nhanh như vậy."
"Ta cũng không hiểu rốt cuộc Từ Tống có ma lực gì mà lại mê hoặc được đồ đệ của ta như thế." Vương Linh Nhi càng thêm khổ sở.
"Bạch Dạ và Mặc Dao khác nhau, Bạch Dạ sở dĩ do dự là vì trách nhiệm của hắn quá nặng, trên người hắn gánh vác tương lai Nho gia, mà thê tử của hắn lại là điều hắn không thể buông bỏ, nên hắn mới bị thiên địa hỏi khó." Ninh Bình An thuận tay rót trà vào chén cho Vương Linh Nhi, tiếp lời: "Còn Mặc Dao khác, nàng vào lúc đau khổ và tuyệt vọng nhất cũng gặp một người thất ý, hai người tuổi tác tương đương, có thể tâm sự với nhau."
"Hai người tuy không thể xem là thanh mai trúc mã, nhưng cũng coi là quen biết nhiều năm, đều trở thành người quan trọng nhất trong lòng nhau, thêm nữa Văn Đạo chỉ có công dạy bảo nàng, không có nền tảng sâu đậm, nên việc nàng lựa chọn càng đơn giản hơn."
Vương Linh Nhi gật đầu, nói: "Nếu ta có thể sớm phát hiện ra Dao Nhi, đưa nàng đến bên cạnh ta, có lẽ Dao Nhi đã chọn Văn Đạo rồi."
"Sao vậy, chẳng lẽ ngươi sợ Dao Nhi sau này sẽ giống Bạch Dạ sao?" Ninh Bình An trêu chọc nói.
"Hừ, ta có gì mà phải sợ, bản lĩnh và thiên phú của Dao Nhi đều hơn hẳn Từ Tống tiểu tử kia, sau này cứ để Dao Nhi bảo vệ Từ Tống là được." Vương Linh Nhi cười nói.
Nghe xong, Ninh Bình An lắc đầu: "Ánh mắt của ngươi vẫn kém như xưa, thiên phú của Từ Tống còn vượt xa cả tưởng tượng của ngươi đấy."
"Có thật không? Vậy sao tiểu tử này giờ mới chỉ là cử nhân?" Vương Linh Nhi hỏi ngược lại.
"Đó là do ta cố ý đè nén cảnh giới của hắn, ngươi nghĩ mà xem, tiểu tử này từ khi nhập mực đến giờ mới có bao lâu?"
Vương Linh Nhi khựng lại, khi thảo luận về tu vi của Từ Tống, vô ý thức cô cho rằng Từ Tống cũng như mọi người, từ nhỏ đã tu luyện nhập mực, nhưng Từ Tống từ nhập mực đến cử nhân, hình như chưa đến một năm.
"Ta suýt chút quên mất chuyện này, nói vậy, thiên phú của tiểu tử này chắc chắn thuộc hàng đỉnh thiên nguyên." Vương Linh Nhi lẩm bẩm nói.
"Không sai biệt lắm, dù sao mẹ của hắn thế nhưng là tiên trên trời mà." Nói đến đây, Ninh Bình An quay đầu nhìn về phía cửa phòng mình, nói: "Bọn họ đã về rồi, chúng ta cũng nên thu xếp chuẩn bị lên đường thôi."
"Các ngươi cũng thật là, ta còn nhớ năm xưa các ngươi dẫn theo Tiểu Bạch mười mấy tuổi lần đầu xuất thế, cũng khiến lục quốc dậy sóng long trời lở đất, chỉ mong con của hắn có thể hiền hòa một chút." Vương Linh Nhi cảm thán nói.
"Tính tình của tiểu tử này vẫn cần mài giũa, nhưng so với Từ Khởi Bạch ham chơi thì ổn trọng hơn nhiều, tiểu tử này từ nhỏ đã nếm đủ khổ rồi, làm việc cũng khá cẩn thận."
"Sư huynh, nhờ ngươi chiếu cố Dao Nhi nhé, chuyện của Âm Dương gia, ta sẽ đi điều tra, nếu bọn họ thực sự liên quan đến Tiên Sư Điện, chuyện này còn cần phải bàn kỹ."
"À, còn con bé Đạo gia kia, giống như là hậu nhân của nàng, ngươi mang theo con bé bên mình, có phải muốn bù đắp cho lỗi lầm trước đây không?" Ninh Bình An thở dài: "Có lẽ vậy."
"Đi nhé, Ninh đại ca, giữ gìn sức khỏe."
Dứt lời, trong phòng Ninh Bình An dần hiện lên gợn sóng nhàn nhạt, bóng dáng Vương Linh Nhi biến mất.
"Ninh đại ca, huynh ở trong phòng sao?" Từ Tống cất tiếng gọi từ ngoài cửa, Ninh Bình An đặt ấm trà trong tay xuống, nói: "Ta ở đây."
Chỉ thấy Từ Tống đẩy cửa bước vào, cùng Mặc Dao và Trang Điệp Mộng đi vào phòng.
Khi Mặc Dao nhìn thấy Ninh Bình An, trên gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ kinh ngạc, trên đường tới đây, Từ Tống đã kể cho nàng chuyện Ninh Bình An hóa trang thành thanh niên, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẻ ngoài của Ninh Bình An lúc này, trong lòng nàng vẫn có chút chấn động.
Nếu như Từ Tống không nói sự thật, nàng căn bản không thể nào liên tưởng được thanh niên tuấn tú dễ gần này lại là Trữ lão tiên sinh nghiêm nghị khiến người ta khiếp sợ.
"Ninh đại ca, không phải huynh đã nhận được tin nhắn của ta rồi sao? Sao huynh không đến cứu ta a!" Trang Điệp Mộng hậm hực ngồi xuống bên cạnh Ninh Bình An, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
"Ta không đến, nhưng Mặc Dao và vị tiền bối họ Vương là ta gọi đến đó." Ninh Bình An suýt chút thuận miệng gọi Vương Linh Nhi là tên, may mà hắn đã kịp thời sửa lại.
"À, ra là vậy, Mặc Dao sư phụ thật lợi hại, là tu vi bán thánh a, bán thánh Đạo gia bọn ta đa phần đều bế quan, rất ít lộ diện." Trang Điệp Mộng gật gù, tin lời Ninh Bình An nói, rồi nghiêng đầu nhìn Từ Tống, nói: "Ta vốn định cùng một đệ tử Pháp gia có chung cảnh giới cử nhân luận bàn, tiện thể đi dạo một vòng, không ngờ lại xảy ra chuyện này, Từ Tống, ta xin lỗi ngươi."
"Chuyện này nói trắng ra là do tên học sinh võ viện kia ăn nói quá vô duyên, không liên quan gì đến ngươi, đám người đó chỉ nhắm vào ta thôi, chỉ cần ta còn ở Hàn Quốc thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện." Từ Tống đi đến bên bàn, kéo ghế cho Mặc Dao ngồi, còn mình thì ngồi cạnh Mặc Dao.
"Từ Tống, ngươi có cảm tưởng gì về những chuyện đã xảy ra hôm nay?" Ninh Bình An hỏi thăm Từ Tống.
"Không có gì đặc biệt, vấn đề mà Pháp gia phải đối mặt, tiên sinh Hàn trước đây đã nói rồi, đệ tử Pháp gia chỉ cần tốt nghiệp thì cơ bản đều có thể được trọng dụng, cho nên từ khi bọn họ trở thành đệ tử Pháp gia đã giống như cá chép vượt vũ môn, dù có làm chuyện gì, dường như cũng được tha thứ, loại áp lực này sẽ theo thời gian mà tăng lên."
Lời của Từ Tống khiến Ninh Bình An rất tán đồng, nói: "Ngươi nói đúng, đây cũng chính là vấn đề lớn nhất mà Pháp gia đang phải đối mặt."
"Vậy theo ngươi, nên giải quyết vấn đề này như thế nào?" Ninh Bình An tiếp tục hỏi.
"Việc tiên sinh Hàn nghĩ cách tạo áp lực cho những học sinh này chỉ là trị ngọn không trị gốc, biện pháp giải quyết căn bản nhất là dùng hình phạt, bởi vì cái gọi là 'thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân', nên cần đặt ra hình phạt nghiêm khắc cho các học sinh Pháp gia, không bao lâu bọn họ sẽ sửa đổi."
"Bất quá cách này nói thì dễ làm mới khó, chưa nói đến luật pháp Hàn Quốc bây giờ do ai đặt ra, chỉ riêng việc những học sinh kia có đám quan chức chống lưng, bọn họ cũng sẽ không đồng ý."
"Bọn họ sẽ không tự gây tổn hại cho lợi ích của mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận