Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 192 Tiên Nhân chi phủ, một cái khác Từ Tống???

Chương 192 Tiên Nhân chi phủ, một cái Từ Tống khác??? Về phần Thương Vô Lượng, hắn mặc dù không tăng lên nhiều như Từ Tống và Tăng Tường Đằng, nhưng cũng có tiến bộ, từ ba thành tài hoa còn lại khôi phục lên bảy thành. Bất quá, điều hắn coi trọng là mầm non đạo quả Phượng Lân chi đỉnh, vì thế lực lượng bản nguyên tinh phách không có tác dụng lớn với hắn. Rất nhanh một cánh cửa ánh sáng xuất hiện ở gần đó, Từ Tống không nói gì thêm, trực tiếp xuyên qua quang môn rời đi. Còn Tăng Tường Đằng và Thương Vô Lượng cũng nhanh chóng rời đi sau khi chỉnh đốn xong. Họ đều hiểu rằng, đối phương chỉ là đồng đội hợp tác tạm thời. Rời khỏi Phượng Vẫn chiến trường, họ sẽ lại là kẻ thù. Tăng Tường Đằng và Thương Vô Lượng mỗi người một ngả, không hề giao lưu, càng không kết bạn đồng hành. Ở phía tây Phượng Lân Châu, Mặc Dao mặc nho bào đỏ chót đang buồn bực đi theo sư huynh Bắc Uyên. Cả hai cùng nhau tiến về trung tâm Phượng Lân Châu. “Không biết ca ca Từ Tống ra sao rồi, có gặp nguy hiểm không, nhớ hắn quá.” Mặc Dao vừa đi vừa lẩm bẩm. “Mặc Sư Muội, muội cứ yên tâm đi, Từ sư đệ sẽ không sao đâu.” Bắc Uyên áo xanh bất lực nhìn Mặc Dao cứ đi rồi nói một mình. Hắn và Mặc Dao được dịch chuyển đến cùng một nơi. Từ khi vào Phượng Lân Châu, cả hai luôn đồng hành. Với tư cách sư huynh thân truyền trong bốn đệ tử Khổng Thánh học đường, Bắc Uyên đương nhiên phải bảo vệ Mặc Dao. Trên đường đi, họ gặp nhiều học sinh trường phái khác, nhưng đều bị Bắc Uyên dọa cho chạy. Vì Bắc Uyên vừa thả ra tu vi tài hoa của mình, học sinh khác liền không đánh mà chạy, bởi không ai ngu dại đi gây sự với người duy nhất đạt tới tu vi Hàn Lâm trong kỳ thi Thiên Nhân này. “Vận ta tốt, gặp được sư huynh Bắc Uyên, có huynh che chở ta, chứ ca ca Từ Tống thì không vậy. Bản thân hắn đã bị nhiều người chú ý tới, ta sợ kẻ tiểu nhân sẽ cố tình gây khó dễ cho ca ca.” Mặc Dao biết trong ba tháng ở phủ tướng quân, thực lực Từ Tống đã tăng lên nhiều, có thể đối phó với hầu hết nguy hiểm. Nhưng giờ người trong lòng không bên cạnh, trong lòng nàng luôn bất an. Bắc Uyên hiểu rõ Mặc sư muội trước mắt đã chìm vào lưới tình. Hắn cười nhạt rồi nói: “Vậy chúng ta đi đến chỗ muội và Từ sư đệ đã hẹn, nếu chúng ta đợi không được Từ Tống thì ta sẽ dẫn muội đi tìm sư đệ nhé?” “Tốt, đa tạ sư huynh Bắc Uyên.” “Đây là việc sư huynh nên làm.” “Hô, lần này thi Thiên Nhân, thu hoạch của ta thật sự quá lớn, Lôi Linh, tinh phách bản nguyên phượng hoàng, tu vi cũng chỉ còn một chút là đột phá cử nhân. Chỉ là không biết bất hủ chi cốt khi nào xuất hiện. Ta nhớ gia gia Thác từng nói, bất hủ chi cốt là xương rồng đã rụng đi sau khi thần long trải qua đại kiếp, có linh trí riêng. Nó có thể là bất cứ vật gì, chỉ người hữu duyên mới lấy được chân thân nó, chỉ không biết nó rốt cuộc là gì.” Từ Tống thầm nghĩ về những ghi chép liên quan tới bất hủ chi cốt. Bước chân hắn không hề dừng lại. Hiện tại hắn mặc đạo bào đen, và đã đến trung tâm Phượng Lân Châu. Từ sườn núi nhìn xuống, một khu kiến trúc lớn xuất hiện trước mắt hắn. Đó là một quần thể kiến trúc to lớn, tráng lệ, tựa như một thành phố thu nhỏ. Toàn bộ khu kiến trúc được bao phủ bởi ánh hào quang năm màu, tạo cho người ta cảm giác thần bí mà thần thánh. “Đi mấy ngày đường, cuối cùng cũng tới. Phía trước nhiều kiến trúc như vậy, chắc là Tiên Nhân chi phủ.” Từ Tống nhìn khu kiến trúc ở xa, trong lòng đầy vui sướng, hắn rốt cuộc cũng sắp được gặp Mặc Dao. “Oanh!” Đúng lúc đó, một tiếng sấm lớn đột nhiên vang lên trên bầu trời, toàn bộ bầu trời trong nháy mắt bị chiếu sáng. Trong tiếng sấm đó dường như ẩn chứa sức mạnh vô tận, khiến lòng người sinh kính sợ. Nhờ đó Từ Tống cũng nhìn thấy toàn cảnh khu kiến trúc. Đó là một khu vực cực kỳ rộng lớn, tựa một thế giới nhỏ. Toàn bộ khu kiến trúc được xây dựng trên tầng mây lơ lửng. Bên dưới tầng mây là hư không vô tận, tựa vực sâu, khiến người nhìn mà kinh hãi. Bốn phía bao phủ bởi sương mù ngũ sắc. Làn sương này như có sinh mệnh, không ngừng di chuyển xung quanh, cho người ta một cảm giác quỷ dị và thần bí. Bên trong khu kiến trúc, điều đáng chú ý nhất là một tòa tháp cao chót vót. Kiến trúc đó mang màu trắng tinh khiết, tạo cảm giác tươi mới. Trên thân tháp khắc các hoa văn thần bí, tựa như kể lại một câu chuyện cổ xưa và thần bí. Từ Tống bước nhanh qua vài tòa kiến trúc cao lớn, hắn không hề dừng lại để khám phá, vì hắn biết mục đích duy nhất của chuyến đi này là Mặc Dao. Hắn khẽ động tâm niệm, rồi hướng về nơi mình và Mặc Dao đã hẹn. Rất nhanh hắn đã đến một quảng trường rộng lớn. Trên quảng trường có rất nhiều người. Họ mặc y phục khác nhau, đến từ các học phái khác nhau. Họ tụ tập thành từng nhóm, hoặc đơn độc đứng ở một góc. Ai cũng giữ khoảng cách với những người khác. Từ Tống vừa nhìn liền thấy ngay thê tử mà mình nhớ nhung. Mặc Dao, với bộ nho bào đỏ chót đặc biệt nổi bật trong đám đông, đang lẳng lặng ngồi một góc quảng trường, tay cầm sách đọc say sưa. Bên cạnh nàng là sư huynh Bắc Uyên của Khổng Thánh học đường. Lòng Từ Tống ấm áp, hắn bước nhanh đến. “Dao Nhi.” Khi Từ Tống chuẩn bị tới bên Mặc Dao thì một giọng nói vang lên. Từ Tống quay đầu lại, cả người chết lặng, vì hắn nhìn thấy một người có ngoại hình giống mình như đúc. Người đó không chỉ giống hệt Từ Tống mà còn mặc trang phục y hệt khi hắn vào Phượng Lân Châu. Giả Từ Tống đi thẳng tới bên cạnh Mặc Dao, và nàng cũng mỉm cười khi thấy giả Từ Tống, ngọt ngào kêu: “Ca ca Từ Tống, huynh về rồi.” “Ừ, vừa nãy ta đi thăm dò Tiên Nhân chi phủ một chút, xác nhận không có bí cảnh khác mở ra, nên lập tức trở về. Dao Nhi, để nàng lo lắng rồi.” Giả Từ Tống tươi cười nói, như thể hắn là Từ Tống thật. “Người này rốt cuộc là ai, sao hắn lại giả dạng ta?” Từ Tống vô cùng nghi hoặc. Kẻ giả mạo này rốt cuộc là ai? Sao lại giống hắn đến thế? Sao lại xuất hiện ở đây? Mà nghe cách hắn nói chuyện với Mặc Dao, dường như họ đã gặp nhau trước rồi, lẽ nào Mặc Dao không phát hiện điều gì khác thường sao? “Ca ca Từ Tống, huynh không sao là tốt rồi, vừa nãy ta còn lo cho huynh có chuyện.” Mặc Dao nhìn người giả mạo trước mặt, dịu dàng cười. “Từ sư đệ, đệ có biết dọc đường đi Mặc Sư Muội vẫn luôn miệng nhắc tên đệ đó, ta nghe phát phiền luôn rồi.” Bắc Uyên nhìn giả Từ Tống, vừa cười vừa nói. “Đa tạ sư huynh Bắc Uyên một đường chăm sóc, đó là việc Từ Tống nên làm.” Giả Từ Tống hành lễ nói với Bắc Uyên. Về phần Từ Tống thật không vội vạch trần kẻ giả mạo. Vì hắn không biết tên ngốc nào dám mạo danh mình, chẳng lẽ hắn không sợ bị mình lật mặt? Hơn nữa, mình bị các học phái truy sát, kẻ này không sợ người khác nhầm hắn là mình rồi xử lý sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận