Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 636 Từ Tống xoắn xuýt, Trọng Sảng hứa hẹn, mục nát nát thấu Thiên Ngoại Thiên

Chương 636 Từ Tống xoắn xuýt, Trọng Sảng hứa hẹn, mục nát thấu Thiên Ngoại.
Thiên Ngoại Á Thánh Chí Bảo thật sự quá trân quý, lại còn là kiểu "cá chép hóa rồng" đi theo, Từ Tống chỉ mới được nó chấp nhận đã trực tiếp kéo hắn từ trạng thái trọng thương về đỉnh phong. Nếu Từ Tống biết cách dùng "cá chép hóa rồng" chuẩn xác thì nó chắc chắn sẽ phát huy ra uy năng khó tưởng tượng.
Vì thế, Từ Tống nhất thời rơi vào do dự. Từ Tống không phải tiếc của với Á Thánh Chí Bảo. So với Thận Long Nghịch Lân thì Á Thánh Chí Bảo không là gì cả, chỉ là món "cá chép hóa rồng" này là do Trọng Sảng tặng cho Từ Tống, hắn tuyệt đối không thể mang nó ra đấu giá.
Mà ngọc bội cha để lại cho hắn dù có vài món Á Thánh Chí Bảo nhưng Từ Tống không rõ giá trị và tác dụng của chúng. Hơn nữa việc mang Á Thánh Chí Bảo đi đấu giá thật quá lộ liễu. Dù phòng đấu giá có thể giữ kín thân phận của Từ Tống nhưng với thủ đoạn của các thế gia Thiên Ngoại thì việc điều tra lai lịch Á Thánh Chí Bảo rồi suy đoán ra thân phận của Từ Tống không phải là chuyện khó.
Đến lúc bọn họ điều tra ra phụ thân hắn thì thân phận của Từ Tống sẽ bị bại lộ. Nếu lúc đó có kẻ muốn gây bất lợi cho hắn thì những chuyện sau đó sẽ rất phiền phức.
Từ Tống hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Trọng Sảng nghĩ ra cách giúp hắn "một đêm phất lên". Nếu không, Từ Tống chỉ có thể liều lĩnh, mang Á Thánh Chí Bảo ra đấu giá. Tóm lại, Thận Long Nghịch Lân này, hắn nhất định phải có bằng được.
Trọng Sảng suy nghĩ một hồi, biểu cảm cũng có chút kỳ quái. Cuối cùng ánh mắt hắn ngưng tụ, như đã quyết tâm điều gì đó, quay đầu hỏi Từ Tống lần nữa: “Từ sư đệ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn Thận Long lân phiến kia đến vậy sao?”
“Vâng, mong sư huynh thành toàn.” Từ Tống chắp tay cúi đầu với Trọng Sảng, ánh mắt kiên định nói.
“Nếu vậy, việc mua khí thạch cứ để ta lo, được không?” Trọng Sảng mỉm cười nhìn Từ Tống, Từ Tống thấy được sự tự tin trong mắt Trọng Sảng, liền chắp tay nói: “Lân phiến này là thứ Từ Tống một lòng mong muốn, sao có thể phiền phức sư huynh được?” Nghe Trọng Sảng chủ động nhận việc, Từ Tống liền đoán được Trọng Sảng chuẩn bị dùng “Di sản” tổ tông lưu lại Thiên Ngoại. Từ Tống trong lòng không muốn nợ Trọng Sảng quá nhiều, dù sao thì “vô công bất thụ lộc”, Trọng Sảng trước đó đã vô điều kiện tặng hắn “cá chép hóa rồng” rồi. Bây giờ, Trọng Sảng lại còn muốn giúp đỡ mình, khiến Từ Tống rất áy náy.
“Được, ngươi đã gọi ta một tiếng sư huynh thì làm sư huynh, đương nhiên phải giúp sư đệ có được thứ sư đệ muốn. Huống chi, Thận Long lân phiến kia là chí bảo. Sư huynh thay ngươi giành lấy nó, chờ sau này ngươi thành thánh cũng đừng quên ơn sư huynh hôm nay.”
Trọng Sảng ngắt lời Từ Tống, vừa đùa vừa nói thật.
“Trọng Sảng, lần đấu giá này, Thận Long lân phiến chắc chắn sẽ gây chú ý từ nhiều phía, giá của nó cũng sẽ tăng lên trời. Chuyện này chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ đi.” Bạch Dạ dù hôm nay mới lần đầu biết về khái niệm “đấu giá”, nhưng nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại, hiểu được việc Trọng Sảng hứa hẹn đơn giản có áp lực lớn như nào, nên mở miệng khuyên can.
“Ta đã hứa với Từ sư đệ rồi, không có lý do gì để thay đổi cả. Đương nhiên, lần đấu giá này ta cũng chỉ cố gắng hết sức. Nếu giá lân phiến vượt quá khả năng chi trả của ta thì sư huynh cũng chịu thôi.”
Trọng Sảng dang hai tay ra, tỏ vẻ bất lực, nhưng Bạch Dạ nhìn thấy trong mắt Trọng Sảng sự kiên quyết, chỉ cần giá cả không vượt quá giới hạn, Trọng Sảng nhất định sẽ mua được Thận Long lân phiến.
Bạch Dạ trong lòng thở dài. Hắn không hiểu tại sao Trọng Sảng lại đối tốt với Từ Tống đến vậy nhưng hắn có thể nhìn ra Trọng Sảng không hề nói đùa mà thật lòng muốn giúp đỡ Từ Tống.
“Nếu đã quyết định mua Thận Long lân phiến này rồi thì ta cũng nên kiểm kê lại xem mình có bao nhiêu tài hoa thạch. Thời gian còn lại, ta không tiếp hai người nữa mà đi về trước đây.” Nói rồi, Trọng Sảng chuẩn bị rời đi, đi được hai bước, đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Từ Tống và Bạch Dạ nói: “Đúng rồi, Bạch Dạ, Từ sư đệ, trong thời gian này tốt nhất hạn chế để học sinh Nhan Thánh Thư Viện tiếp xúc với học sinh Thiên Ngoại. Đám người Thiên Ngoại vốn tự cao vì huyết mạch Thánh Nhân, khi đối mặt với học sinh thế tục giới chúng ta, đa phần bọn chúng đều mang theo ngạo khí.” “Hơn nữa, cho dù chúng ta không tiếp xúc thì vẫn có những tên "mắt chó xem người thấp" chủ động khiêu khích. Tất cả chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của chúng."
Đến đây, Trọng Sảng hừ lạnh một tiếng, giọng điệu có vài phần coi thường: “Thiên Ngoại khi mới thành lập vốn là để bảo vệ hậu nhân của Thánh Nhân phi thăng, cho chúng hưởng tài nguyên và tài năng cấp cao nhất. Nhưng sau khi con cháu của bọn họ được hưởng bóng mát của tổ tiên, bọn chúng dần mất đi ý chí tiến thủ, cho rằng tổ tiên sẽ luôn che chở bọn chúng, cho chúng hưởng đặc quyền này mãi mãi."
“Đến bây giờ, rất nhiều người trong bọn chúng vẫn còn sống trong giấc mộng đẹp đã qua. Thật nực cười! Cái Thiên Ngoại này đã sớm không còn như lời đồn nữa rồi. Bây giờ nó đã mục ruỗng từ bên trong ra.”
Trọng Sảng hiểu rõ chuyện này như vậy là vì sau khi theo Trần Tâm Đồng tiên trong tranh đi vào Thiên Ngoại, thừa kế những di vật của dân tộc Trọng gia lưu lại, có một đám người gần bằng tuổi hắn, gọi là "huyết mạch đích hệ Thánh Nhân" chủ động khiêu khích. Dù Trọng Sảng là huyết mạch đích hệ của Tử Lộ Á Thánh, bọn chúng vẫn mở miệng mắng "tạp chủng thế tục". Dù Trọng Sảng nhẫn nhịn nhưng bọn chúng vẫn không bỏ qua.
Cuối cùng, Trọng Sảng không nhịn được, ra tay giết sạch đám người đó thì sự việc mới kết thúc. Cũng từ đó, Trọng Sảng hiểu được lũ “hậu duệ Thánh Nhân” Thiên Ngoại bất tài như nào.
Không những vậy, trưởng bối của chúng còn chủ động tìm đến chất vấn Trọng Sảng, muốn Trọng Sảng trả lại công bằng cho chúng, thậm chí còn dùng uy áp tài hoa để ép buộc Trọng Sảng nghe theo. Nếu không nhờ Trần Tâm Đồng tiên trong tranh ra mặt, có lẽ chuyện này không dễ gì kết thúc.
“Trọng Sảng sư huynh, lời ngươi nói ta sẽ giúp truyền đạt. Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở.”
Từ Tống hiểu ý của Trọng Sảng, trong lòng đã không còn chút hảo cảm nào với nơi này. Tiên sư điện là bộ mặt của Thiên Ngoại nhưng bên trong lại toàn là chướng khí mù mịt. Cha hắn vì chuyện Văn Vận Bảo Châu mà đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Nho gia, với Văn Đạo.
Dù tiên sư điện biết rõ điều đó, vẫn luôn nhắm vào hắn, thậm chí còn để ý đến cả con cái hắn, chính là bốn ca ca tỷ tỷ của hắn.
Cuối cùng mấy người ca ca tỷ tỷ chết dưới Thánh Nhân Chi Chú. "Từ Tống" tuy thoát được một kiếp nhưng vẫn bị người của Âm Dương gia phái đến diệt khẩu rồi "tử vong".
Tiên sư điện có thể làm ra những chuyện như vậy, đủ thấy nó đã mục nát đến mức nào, còn Thiên Ngoại làm “thuộc địa” của nó thì tốt đẹp hơn được sao?
Chỉ có thể nói, những học sinh chủ động gây sự tốt nhất nên cầu nguyện đừng khiêu khích mình, nếu không mặc kệ nhà ngươi là hậu duệ của Thánh Nhân nào thì Từ Tống hắn cũng không nể mặt ai, đến một người, hắn sẽ giết một người…
Bạn cần đăng nhập để bình luận