Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 217 Bắc Uyên xuất thủ, một đấu mười bốn, chiến Mặc Gia đệ tử

"Bắc Uyên sư huynh, ngươi liền không sợ chúng ta những người này liên hợp lại, trước tiên đem ngươi cái này Hàn Lâm đào thải?” Mặc Lân cùng Bắc Uyên mở lời trêu đùa, hắn là người không để ý thứ tự nhất, bởi vậy Mặc Gia đệ tử là người thoải mái nhất trong mọi người ở đây, dù sao có thể đi đến nơi này đã vượt ngoài dự liệu của bọn hắn. “Không sao, ta đối với thực lực của mình có lòng tin.” Bắc Uyên lạnh nhạt nói, sau đó ánh mắt của hắn rơi vào trên người mọi người, lập tức chậm rãi mở miệng nói: “Cho các ngươi một cơ hội, liên thủ đánh bại ta như thế nào?” Lời vừa nói ra, những người còn lại ở đây thần sắc khác nhau, Bắc Uyên lại muốn chủ động để bọn họ liên thủ, chẳng lẽ thực lực của hắn đã đạt đến một mức mà bọn họ liên thủ cũng không thể chống lại? “Bắc Uyên sư huynh thật đúng là...Nếu ngài đã nói vậy, thì chúng ta Mặc Gia đệ tử liền không khách khí, dù sao chúng ta cũng đều chưa từng giao thủ với Hàn Lâm, hôm nay cũng coi như được mở mang kiến thức.” Mặc Lân tay trái chống đất, từ trên mặt đất ngồi dậy, sau đó nhìn về phía các học sinh Mặc Gia khác, nói “Các huynh đệ, chúng ta xem trò vui hồi lâu, cũng đến lúc hoạt động một chút gân cốt rồi, hôm nay nếu chúng ta có thể liên thủ đánh bại một tên Hàn Lâm, cho dù là đồng quy vu tận, sau khi trở về cũng có cái để mà kể.” Mặc Gia các đệ tử nhao nhao gật đầu, biểu thị đồng ý với lời của Mặc Lân, bọn họ vốn cũng không quan tâm thứ tự, cùng cái gọi là thần long phù hộ, khiêu chiến người mạnh hơn, tìm kiếm cơ duyên mới là mục đích bọn họ tới tham gia thiên Nhân chi chiến. “Đã vậy thì chúng ta liền cùng nhau ra tay, Bắc Uyên sư huynh, chúng ta cũng sẽ không lưu thủ.” Mặc Lân nhìn Bắc Uyên nói, đồng thời các đệ tử Mặc Gia cũng đều nhìn về hướng Bắc Uyên, chuẩn bị cùng nhau xuất thủ. “Cứ việc xuất thủ.” Bắc Uyên thần sắc không thay đổi, thản nhiên nói. “Vậy thì đắc tội!” Lấy Mặc Lân cầm đầu, các đệ tử Mặc Gia khác nhao nhao phóng xuất ra mực khí của mình, mực khí quay cuồng, trùng trùng điệp điệp hướng về phía Bắc Uyên ép đi, cùng lúc đó, những học sinh khác cũng không hề nhàn rỗi, nhao nhao hướng về phía Bắc Uyên công tới, bọn họ ngược lại là muốn xem, vị Bắc Uyên sư huynh này rốt cuộc mạnh đến mức nào. Bắc Uyên thần sắc không đổi, nho bào không gió mà bay, mênh mông màu xanh tài hoa từ trong người hắn dâng lên mà ra, hóa thành một đạo bình chướng to lớn ngăn trước người hắn, ngăn trở công kích của mọi người. Trong văn khí bao bọc, Bắc Uyên thân hình chậm rãi dâng lên, trong tay ngưng tụ ra một cây trường cung, đúng là không hề xem một kích liên thủ của mọi người ra gì. “Nhất Tiễn Hóa Long!” Bắc Uyên khẽ quát một tiếng, bắn ra một mũi tên, lập tức một đầu Cự Long văn khí dài đến mấy chục trượng từ trong người hắn bay ra, Cự Long gầm thét rung trời, thanh thế to lớn, đúng là dẫn đến những đám mây trên bầu trời đều tản ra một lỗ hổng cự đại, phảng phất như đang nghênh đón văn khí Cự Long đến. “Đây chính là thực lực của Hàn Lâm sao? Mặc Ngũ, Mặc Cửu, phòng ngự.” Mặc Lân vừa dứt lời, Mặc Ngũ, Mặc Cửu trong nháy mắt xông lên phía trước, ngay sau đó một đạo bình chướng màu xám đen to lớn ngưng thực trước người bọn họ, ngăn trở sự trùng kích của văn khí Cự Long, mà các đệ tử Mặc Gia khác cũng đều phóng xuất ra mực khí mênh mông, thân hình cấp tốc lui về phía sau, để tránh bị ảnh hưởng đến. “Oanh!” Văn khí Cự Long hung hăng đâm vào trên bình chướng, tiếng vang đinh tai nhức óc truyền khắp Phượng Lân chi đỉnh, toàn bộ đỉnh núi đều không ngừng rung chuyển dưới tác dụng của nguồn sức mạnh này, từng vết nứt từ đỉnh núi lan tràn xuống, như thể núi lở bình thường. Khói bụi tan đi, bình chướng màu xám đen vẫn còn đó, Bắc Uyên nhìn cái bình chướng vẫn vững như bàn thạch, trên mặt nở một nụ cười, hắn không nghĩ tới đệ tử Mặc Gia vậy mà có thể ngăn được một kích này mà không bị thương chút nào. “Tán.” Theo tiếng ra lệnh của Mặc Lân, 14 bóng người, phảng phất như cơn gió lốc từ bốn phương tám hướng vọt tới, trong nháy mắt ngưng tụ lại bên người Mặc Lân. Bọn họ đều chiếm giữ một phương, tựa như quân cờ trên bàn cờ, giữa nhau duy trì một khoảng cách vi diệu, phảng phất đang âm thầm biểu thị một loại trận pháp thần bí nào đó. Ngay sau đó, mười bốn người hai tay tung bay, mỗi một thủ thế đều tràn đầy vận luật. Đầu ngón tay của bọn họ chảy ra mực khí mênh mông, mực khí nồng đậm đến nỗi phảng phất có thể nuốt chửng hết thảy ánh sáng. Nguồn lực lượng này từ trong cơ thể của bọn họ trào lên mà ra, giống như từng mũi tên màu đen, hướng về vị trí trung tâm hội tụ mà đi. Vị trí đó dần dần được nguồn lực lượng này lấp đầy, trong chớp mắt, một con mặc thú màu đen to lớn thình lình xuất hiện trước mắt mọi người. Thân thể của nó khổng lồ mà hùng tráng, mỗi một sợi lông đều phảng phất mang theo sự sống động. Con mặc thú này ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh kia như sấm sét, làm rung động tâm linh của mỗi người. Sau đó, nó mở ra những bước chân nặng nề, hướng về phương hướng của Bắc Uyên mà chạy. Mỗi một bước rơi xuống, mặt đất đều sẽ rung chuyển một chút, phảng phất toàn bộ Phượng Lân chi đỉnh đều đang rung chuyển vì sự xuất hiện của nó. “Đây chính là mực trận mà Mặc Gia những năm gần đây dựa trên binh gia quân trận mà diễn biến ra sao? Ta ngược lại là lần đầu tiên được chứng kiến.” Bắc Uyên thần sắc không thay đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ nói, sau đó trường cung trong tay hắn lại lần nữa bị kéo căng, tài hoa màu xanh xông phá tầng mây, văn khí trên dây cung ngưng tụ ra mười mũi tên màu xanh, những mũi tên này mang theo khí thế sắc nhọn, phá tan mọi chướng ngại, xông thẳng lên trời. Bắc Uyên lẳng lặng ngẩng đầu, thần sắc lạnh nhạt, phảng phất mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. “Thương Long Phá Hiểu!” Hắn khẽ quát một tiếng, những mũi tên màu xanh trên bầu trời ứng thanh mà bạo. Trong nháy mắt, một đầu cự long màu xanh to lớn hình thành trên không trung, vảy rồng lóe ra ánh sáng chói lọi, mắt rồng sắc bén như điện, phảng phất có thể xuyên thủng hết thảy hư ảo. Đầu cự long màu xanh mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, bay thẳng về phía con mặc thú màu đen đang chạy đến. Cả hai ngang nhiên chạm vào nhau, không khí phảng phất đều ngưng kết trong khoảnh khắc này. Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, giống như trời đất sụp đổ, thanh thế to lớn không gì sánh được. Nguồn lực lượng kia quá mạnh mẽ, phảng phất có thể xé rách cả bầu trời. Cả hai ngang nhiên chạm vào nhau, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, thanh thế to lớn không gì sánh được. Sự chấn động của ngọn núi làm cho tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được một cảm giác rung động mãnh liệt, những học sinh ở đây nhao nhao lùi về phía sau ít nhất ngàn mét, e sợ sẽ bị ảnh hưởng. Sau khi dư ba của vụ nổ tán đi, Bắc Uyên lộ ra thân ảnh, hắn vẫn như cũ thần sắc không đổi đứng tại chỗ, mà con mặc thú màu đen to lớn kia cũng đã biến mất không thấy gì nữa. “Hô.” Mặc Lân và những người khác hiện ra thân ảnh, từng người đều thở hồng hộc, nửa quỳ trên mặt đất, từng người đều thu hồi mực khí mình phóng thích ra, pháp trận này vốn dĩ là pháp trận mười lăm người, bây giờ Mặc Thập Tam không ở đây, mặc thú được triệu hồi ra dù sao cũng không phải trạng thái mạnh nhất. “Chiêu này mực trận của chư vị thật khiến ta kinh ngạc không thôi.” Bắc Uyên hướng phía Mặc Lân và những người khác biểu thị ý tán thưởng, vừa rồi mười mũi tên kia tiêu hao của hắn gần ba thành tài hoa, mấy vị đệ tử Mặc Gia này mà không dùng cơ quan thú hỗ trợ mà làm được đến tình trạng này, đã vượt xa dự liệu của hắn. “Bắc Uyên sư huynh quá khen rồi, ngược lại là xạ thuật của ngươi thật khiến người ta sợ hãi thán phục, chúng ta mặc cảm.” Mặc Lân chậm rãi đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn Tăng Tường Đằng, vậy mà mở miệng trêu đùa: “Tiểu tử, xạ thuật của ngươi so với Bắc Uyên sư huynh vẫn còn chút chênh lệch, ngươi phải xem kỹ và học hỏi cho tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận