Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 390 Doanh Thiên đề nghị, trừ Vệ Lão Gia Tử bên ngoài, Vệ phủ chém đầu cả nhà

Chương 390 Doanh Thiên đề nghị, trừ Vệ Lão Gia Tử bên ngoài, Vệ phủ chém đầu cả nhà
Từ Khởi Bạch một mình rời khỏi phủ tướng quân, đi đến trong vương cung, còn Từ Tống cùng những người khác thì quay về đại sảnh yến tiệc, tiếp tục bữa tiệc vừa bị gián đoạn.
“Hôm nay yến tiệc sao không thấy Thác gia gia?” Từ Tống tò mò hỏi.
Thạch Nguyệt nghe vậy, trả lời: “Công Tôn tiên sinh sao? Mấy ngày nay ông ấy đang tĩnh dưỡng, sau bảy ngày nữa chính là thời điểm Công Tôn tiên sinh và lão sư ngươi giao đấu Dịch kiếm.”
Từ Tống hơi ngẩn người, mình lại quên mất chuyện này, nhưng hắn vẫn tò mò nói ra nghi hoặc trong lòng: “Lão sư ta chỉ là tu vi văn hào, còn Thác gia gia là bán thánh, chỉ là cảnh giới kém một chút, lão sư ta chắc là đánh không lại Thác gia gia chứ?”
“Thiếu gia, ngài nói vậy là không đúng rồi, ngài chỉ là cảnh giới cử nhân, nhưng ngài lại có thể chém giết một vị Hàn Lâm ở Thúy Uyển Lâu, cảnh giới là cảnh giới, chiến lực là chiến lực, không thể gộp chung làm một được.” Thương Hàm cười xua tay.
Từ Tống nghe vậy, cũng gật đầu tán đồng, dù sao lão sư của mình cũng từng là bán thánh, chỉ là tự chém đạo quả nên cảnh giới mới rơi xuống.
Hơn nữa, hắn có vẻ đã nghe Công Tôn Thác đề cập, lần trước hai người giao thủ, Thác gia gia không chống nổi trăm chiêu trước lão sư mình, điều đó cho thấy thực lực hai người chênh lệch rất lớn. Bây giờ Ninh Bình An là cảnh giới văn hào, Công Tôn Thác là bán thánh, hai người thực sự giao đấu thì ai thắng ai bại chưa thể nói trước được.
“Thương thúc thúc, sao ngài biết Từ Tống giết một tên Hàn Lâm ở Thúy Uyển Lâu?” Trang Điệp Mộng chú ý thấy điểm mù trong lời Thương Hàm, nàng và Từ Tống mới trở về phủ tướng quân, còn chưa kịp kể chuyện ở Thúy Uyển Lâu hôm nay, sao Thương Hàm lại biết?
“Khụ khụ, chuyện này...” Thương Hàm ho khan hai tiếng, sau đó lúng túng đặt chén rượu trong tay xuống, giải thích: “À, thật ra dạo gần đây bọn ta luôn âm thầm bảo vệ thiếu gia, chỉ cần thiếu gia rời khỏi Nhan Thánh Thư Viện, hoặc phủ tướng quân thì sẽ có người âm thầm đi theo, bảo vệ an toàn cho thiếu gia.”
“Đương nhiên, bọn ta cũng đã có thỏa thuận, để thiếu gia rèn luyện tốt hơn, chỉ khi nào thiếu gia gặp nguy hiểm thực sự đến tính mạng, lâm vào đường cùng mới ra tay.” Thạch Nguyệt cười đáp lời.
“Ra là vậy.”
Từ Tống gật đầu, lập tức cung kính cầm chén trà lên, cảm tạ mọi người, “Từ Tống ở đây xin đa tạ mấy vị thúc thúc.”
“Thiếu gia, ngài nói gì vậy, bảo hộ an toàn cho thiếu gia vốn là trách nhiệm của bọn ta.”
Mọi người ở đây thấy vậy, cũng vội cầm chén rượu lên, đáp lễ Từ Tống.

Trυиɡ Châu Thành, ngự thư phòng trong vương cung, Lương Vương ngồi trên long ỷ trước bàn sách, vẻ mặt nghiêm trọng, bên trái ông là thế tử Doanh Thiên vừa trở về, còn đối diện hai người là Từ Khởi Bạch.
“Từ tướng quân, Vệ lão sư ông ta thật sự phái hai văn hào đến bao vây phủ tướng quân, và họ đều chết trong phủ tướng quân?” Giọng Lương Vương mang vài phần không tin.
“Vương thượng, lời của Từ Khởi Bạch hôm nay không có nửa phần nào giả dối.” Từ Khởi Bạch hơi chắp tay, đáp.
“Sao có thể được, Vệ Lão Gia Tử dù sao cũng là trọng thần trong triều, lại là ngự sử đại phu của Đại Lương ta, sao lại hồ đồ như vậy, làm ra chuyện phái người bao vây phủ tướng quân?” Lương Vương vẫn còn có chút không tin, dù sao chuyện này nếu bị truyền ra ngoài sẽ thành một bê bối cực lớn, Vệ Lão Gia Tử làm như vậy chẳng khác gì không coi vương thất Đại Lương ra gì, để các vương thất khác biết thì thanh danh của Đại Lương quốc sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
“Thúc thúc, chuyện liên quan tới Vệ Lão Gia Tử, sau khi con về cũng nghe được nhiều chuyện. Bây giờ Vệ phủ ỷ vào Vệ Lão Gia Tử là sư của người, lại thêm trong phủ có hai cường giả văn hào nên càng hành động ngang ngược, thậm chí dám không coi vương pháp ra gì, theo luật mà nói, đáng lẽ phải chém đầu cả nhà.” Doanh Thiên chậm rãi lên tiếng, nói ra những gì mình thấy về hành động của Vệ phủ gần đây.
“Vị Vệ Lão Gia Tử này thật là càng già càng hồ đồ.” Lương Vương nghe vậy thì không nhịn được chau mày, Vệ Lão Gia Tử có ơn tri ngộ với ông, ông vẫn luôn cực kỳ kính trọng Vệ Lão Gia Tử, nhưng nếu Vệ Lão Gia Tử thật sự làm ra chuyện này thì ông cũng không thể làm ngơ được.
“Chuyện này trọng đại, bây giờ chiến tranh sắp tới, nếu ta trực tiếp tuyên án với Vệ phủ thì sẽ ảnh hưởng cực lớn tới sĩ khí của đất nước, cần phải bàn bạc kỹ hơn.” Lương Vương trầm tư một lúc rồi từ từ nói, ông tin lời Từ Khởi Bạch, dù sao Từ Khởi Bạch là đại tướng trong triều, lại là người thân tín của ông, hơn nữa ông ấy cũng không có lý do gì để lừa mình cả.
Doanh Thiên thì tiếp tục kiên trì quan điểm của mình: “Thúc thúc, Vệ Lão Gia Tử làm vậy hôm nay là không hề nghĩ tới chuyện chiến tranh, ông ta đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này thì ta cũng không cần phải lo lắng thân phận của ông ta nữa, trực tiếp phái người khống chế toàn bộ người Vệ phủ, đem tất cả mọi người Vệ gia trừ Vệ Lão Gia Tử ra chém đầu, còn Vệ Lão Gia Tử thì đợi chiến tranh kết thúc rồi xét xử sau.”
“Từ tướng quân, ý của ngài thì sao?” Lương Vương hơi sững sờ, ông không ngờ Doanh Thiên lại quả quyết đến thế, trực tiếp muốn chém đầu cả nhà Vệ phủ, chỉ giữ lại một mình Vệ Lão Gia Tử. Nhưng nghĩ kỹ thì dường như cũng có lý, bây giờ Vệ phủ càng làm càng quá đáng, nếu cứ để vậy thì Đại Lương sớm muộn gì cũng loạn. Hơn nữa, đối tượng mà Vệ Lão Gia Tử ra tay lại là Từ Khởi Bạch, người năm xưa đã một mình cứu Đại Lương, “Nhân đồ tướng quân”, bây giờ Từ Khởi Bạch là một vị thần trong lòng người dân Đại Lương. Nếu như Từ Khởi Bạch thực sự bị người Vệ phủ làm ra chuyện gì thì hậu quả khó lường.
“Tâu vương thượng, thần đồng ý với lời của thế tử, Từ Khởi Bạch đến đây hôm nay cũng không muốn làm lớn chuyện.” Từ Khởi Bạch đáp.
Lương Vương nghe vậy thì thở dài một hơi, nói: “Vậy chuyện này giao cho thế tử toàn quyền xử lý, ta hơi mệt chút, cần nghỉ ngơi.”
Trong Vệ phủ, một người đàn ông trung niên đang đi đi lại lại trong hành lang, đó chính là đại nhi tử của Vệ Lão Gia Tử, Vệ Triết, còn Vệ Lão Gia Tử thì ngồi trên ghế bành, vẻ mặt ung dung tự đắc.
“Phụ thân, hôm nay người thật là kích động, người không nên phái hai cung phụng kia cùng nhiều cao thủ trong phủ đi bao vây phủ tướng quân như vậy.” Mặt Vệ Triết mang vẻ lo lắng.
Nghe vậy, trên mặt Vệ Lão Gia Tử lộ ra một chút khinh thường và tức giận, “Cái chết của Từ Tống có liên hệ trực tiếp với cháu ta, dù hắn không phải là hung thủ thì cũng không thoát khỏi liên quan. Phái người bao vây phủ tướng quân chỉ là muốn bắt hắn lại, hỏi han kỹ một phen xem hắn có biết ai là hung thủ phía sau màn không thôi, có gì không ổn?”
“Nhưng phụ thân, người có nghĩ tới Từ Khởi Bạch là ai không? Đó là ‘Nhân đồ tướng quân’ một người đã từng giết sạch 4000 đại nho đấy. Hơn nữa, bây giờ ông ấy còn là đại tướng trong triều, cánh tay đắc lực của Lương Vương. Vệ phủ làm như vậy không phải là đánh thẳng vào mặt Lương Vương sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận