Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 680 nên tới vẫn là phải tới, binh gia học sinh trả thù

Chương 680, điều nên đến vẫn phải đến, học trò nhà binh trả thù.
Mặc Dao nghe vậy, cũng lên tiếng giải thích: “Bởi vì ta sợ các ngươi biết tin này sẽ bất chấp nguy hiểm, xông thẳng vào trong Hỗn Độn Giới, ta nghe đạo tử Lăng sư huynh nói, mỗi lần t·ử v·ong đều đi kèm với đ·a·u đ·ớ·n vô cùng, ta không muốn để các ngươi mạo hiểm.”
Mọi người nghe vậy cũng hiểu rõ tâm ý của Mặc Dao. Đúng như nàng nói, nếu họ biết tin này dọc đường, họ sẽ bay thẳng đến chỗ sâu nhất của Hỗn Độn Giới, dò xét tình hình dị tộc, dù sao c·hết có thể trực tiếp hồi sinh trong quan ải, trong lòng họ chẳng có gì phải băn khoăn.
“Nếu đã vậy, chúng ta ăn xong cùng nhau lên đường đến tiền tuyến Thiên Quan. Bây giờ đã hết lo lắng, chúng ta cũng có thể thoải mái mà đại s·á·t tứ phương.” Đoan Mộc Kình Thương lên tiếng đề nghị.
“Như vậy cũng tốt, dù sao lần này trăm nhà đua tiếng sẽ đào thải học sinh theo từng nhóm, điểm số của chúng ta cũng không thể tụt lại được.” Bạch Dạ cũng khẽ gật đầu, đồng ý với Đoan Mộc Kình Thương.
Sau khi ăn xong, mọi người thu dọn chén đũa sạch sẽ, chuẩn bị rời đi. Nhưng khi Từ Tống và nhóm bạn vừa đến quảng trường thì thấy một đám học sinh nhà binh mặc áo giáp lần lượt đi xuống từ trên tế đàn, rõ ràng là vừa hồi sinh không lâu. Số lượng của bọn họ rất đông đảo, hơn trăm người.
Khi bọn họ nhìn thấy nhóm Từ Tống thì ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn Bạch Dạ đầy vẻ đ·ị·c·h ý.
Trang Điệp Mộng thấy vậy thì mang vẻ nghi hoặc và khó hiểu. Nàng không biết ân oán của học trò nhà binh và Bạch Dạ trong chiến tranh Thiên Nhân, bèn tò mò hỏi Mặc Dao: “Dao Nhi, sao bọn họ lại nhìn chúng ta bằng ánh mắt đó?”
“Bởi vì trước đây trong kỳ thử luyện của chiến tranh Thiên Nhân, ta đã loại bỏ bọn họ, cho nên bọn họ có đ·ị·c·h ý với ta, chuyện này cũng bình thường.”
Bạch Dạ chậm rãi giải thích với Trang Điệp Mộng. Ngay từ khi ở phòng nghị sự, đội trưởng nhà binh đã cố tình nhắm vào hắn, thậm chí lúc đó đã muốn đ·ộ·n·g ·t·h·ủ với hắn. Hắn cũng hiểu rằng mình và học trò nhà binh thế hệ này chắc chắn sẽ đối đầu nhau. Hắn không muốn giao lưu quá nhiều với họ.
Bạch Dạ trong lòng cũng rất rõ, lúc trước hắn loại bỏ tất cả học trò nhà binh trong chiến tranh Thiên Nhân, họ nhất định sẽ nhân cơ hội chiến tranh trăm nhà đua tiếng lần này để t·r·ả t·h·ù mình, điều nên đến vẫn là phải đến.
“Thì ra là vậy.” Trang Điệp Mộng nghe vậy thì suy tư gật đầu.
Mọi người cùng nhau đi về phía cửa quan ải. Khi họ đi được nửa đường, đám học trò nhà binh trực tiếp chặn đường nhóm Bạch Dạ lại.
“Chư vị, các ngươi định đ·ộ·n·g ·t·h·ủ với Bạch Dạ ở đây sao?”
Bạch Dạ lạnh lùng nhìn học trò nhà binh trước mặt, khẽ hỏi.
“Ha ha, Bạch Huynh hiểu lầm rồi, ngươi là đệ tử Nho gia, sao chúng ta dám ra tay với ngươi được?”
Một học trò nhà binh mặc long văn áo giáp màu đỏ sẫm lên tiếng, miệng thì nói không muốn đ·ộ·n·g ·t·h·ủ, nhưng hành động của hắn lại không có ý định tránh ra.
Từ Tống đứng cạnh Bạch Dạ tiến lên một bước, nhìn đám người nhà binh nói: “Muốn đ·ộ·n·g ·t·h·ủ cứ nói thẳng, không cần dài dòng, chúng ta đang gấp.”
“Bọn họ đang đợi đội trưởng của bọn họ trở về, vì chỉ với thực lực của những người này, căn bản không phải đối thủ của Bạch Dạ.”
Đoan Mộc Kình Thương cũng tiến lên một bước, sánh vai đứng cùng Bạch Dạ. Đôi mắt màu vàng kim liếc nhìn từng người trong đám nhà binh, nói: “Học trò nhà binh, cũng chỉ dám dọa dẫm những thường dân không có tu vi văn đạo khi nhập thế thôi.”
Lời của Đoan Mộc Kình Thương lập tức làm cho tất cả học trò nhà binh ở đó tức giận. Họ nhao nhao phóng thích tài hoa của mình, cầm v·ũ k·hí trên tay.
“Hừ, đối phó với các ngươi, không cần đến đội trưởng của chúng ta xuất thủ, chúng ta đủ rồi.”
“Bạch Dạ, ngươi đừng tưởng rằng lần trước ở chiến tranh Thiên Nhân loại bỏ chúng ta thì đã cảm thấy mình mạnh. Nếu chúng ta đồng loạt ra tay, các ngươi không có phần thắng nào.”
“Đúng vậy, lần trước chiến tranh Thiên Nhân, sở dĩ ngươi có thể loại bỏ chúng ta là vì chúng ta bị phân tán ở Phượng Lân Châu, không thể tụ tập lại được, cho nên ngươi mới có cơ hội lợi dụng.”
Học trò nhà binh nghe vậy, trên mặt lộ rõ vẻ giận dữ, nhìn nhóm Bạch Dạ bằng ánh mắt như muốn phun ra lửa.
“Chúng ta không muốn làm đ·ị·c·h với các ngươi, nhưng các ngươi lại chủ động khiêu khích chúng ta, vậy đừng trách chúng ta không kh·á·c·h khí.”
Thanh niên mặc long văn áo giáp màu đỏ lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức ra lệnh cho gần trăm học trò nhà binh phía sau: “Đ·ộ·n·g ·t·h·ủ!”
Sau khi nghe lệnh, học trò nhà binh nhao nhao vận chuyển tài hoa, xông về phía nhóm Bạch Dạ.
“Vốn không muốn dây dưa với các ngươi, nhưng các ngươi cứ muốn chủ động khiêu khích.”
Bạch Dạ vận chuyển tài hoa, bút lông sói từ từ xuất hiện trong tay hắn. Sau đó hắn nhìn về phía Từ Tống và Đoan Mộc Kình Thương: “Chuyện này bắt nguồn từ ta, để ta ra tay giải quyết bọn họ đi.”
Từ Tống nghe vậy chỉ quay đầu nhìn Trọng Sảng và Tăng Tường Đằng ở phía sau, lập tức nói: “Hai vị sư huynh, phiền hai vị giúp ta chiếu cố Dao Nhi và Trang cô nương.”
Trọng Sảng và Tăng Tường Đằng nghe vậy thì gật đầu.
Nói xong, Từ Tống quay người lại, lấy Thủy Hàn kiếm từ trong ngọc bội ra. Dù không trả lời Bạch Dạ nhưng hành động của hắn đã biểu thị thái độ.
Đoan Mộc Kình Thương lúc này, hai mắt vàng rực ánh tài hoa, lấy ra một thanh trường đ·a·o đen từ ngọc bội. Trên lưỡi đao loé lên hàn ý lạnh lẽo.
Bạch Dạ thấy động tác của hai người thì không nói gì thêm. Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười rồi lập tức giơ bút lên viết chữ “kiếm”, cây bút lông sói trong tay hắn biến thành một thanh trường kiếm trắng toát, trên thân kiếm tỏa ra kiếm khí sắc bén.
Học trò nhà binh thấy vậy thì trên mặt đều lộ ra vẻ trào phúng. Bọn họ biết thực lực của ba người Bạch Dạ không tầm thường, nhưng lần này họ gần trăm người cùng lúc ra tay, còn có quân trận, chắc chắn là người càng đông thì càng mạnh, ba người Bạch Dạ không thể nào là đối thủ của họ.
Đặc biệt là bây giờ, bọn họ có 114 người, mọi trận pháp mà họ từng học đều có thể thi triển.
“Kết cường quân trận!”
Thanh niên mặc long văn áo giáp thét lớn như sấm, trong giọng nói mang theo uy nghiêm và quyết đoán không thể nghi ngờ. Một vầng hào quang đỏ rực chói mắt từ tâm mạch của hắn trào ra, ngưng tụ thành một cây trường thương đỏ rực dài mấy trượng, đầu thương nhả ra nuốt vào phong mang nóng bỏng và sắc bén, trực chỉ ba người Từ Tống.
Theo lệnh của hắn, các học trò nhà binh còn lại phía sau bắt đầu bày trận. Quảng trường bắt đầu tràn ngập một bầu không khí ngưng trọng, ngột ngạt. Tài hoa như hữu hình hòa lẫn trong không khí, va chạm nhau, phát ra những tiếng ầm ầm trầm thấp.
Học trò nhà binh lấy thanh niên mặc long văn áo giáp làm trung tâm, xoáy vòng xung quanh thành từng lớp. Tài hoa trong cơ thể họ như bị những mối quan hệ vô hình xâu chuỗi, phóng xạ ra ngoài, dần dần hình thành một quân trận che khuất cả bầu trời với khí thế rộng lớn.
Theo trận pháp dần dần thành hình, một cỗ khí thế lớn lao chưa từng có phóng lên tận trời, che khuất chân trời, ngay cả ánh nắng cũng không thể xuyên thấu được bức bình phong tài hoa này.
“Đây chính là cường quân trận mà Tôn Thúc Thúc đã đề cập với ta trước đây.”
Từ Tống ngước nhìn quân trận do gần trăm học trò nhà binh tạo thành, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận