Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 668 nhập quan ải, thẳng thắn, gặp lại thương vô lượng, Thương Vô Tình

Chương 668: Vào cửa ải, thẳng thắn, gặp lại Thương Vô Lượng, Thương Vô Tình
Lời vừa dứt, đám học sinh ở đây ai nấy đều lộ vẻ nghi ngờ, Bắc Uyên đứng cạnh Dương Kha Liệt cũng vậy, “Dương Thống Lĩnh, vì sao ngươi bỗng dưng hỏi đến Đoan Mộc sư đệ?”
“Bởi vì Đoan Mộc sư đệ nắm giữ tinh tú đồng thuật, phần lớn năng lực của đồng thuật này không khác biệt lắm so với các loại đồng thuật khác, nhưng đặc thù nhất của nó chính là có thể dò xét quỹ tích tồn tại của tài hoa, chỉ cần vận chuyển tài hoa sẽ để lại quỹ tích, mà chỉ cần không có ai cố ý xóa đi quỹ tích này, thì tinh tú đồng thuật đều có thể tìm ra.”
Dương Kha Liệt vừa nói xong, thì Đoan Mộc Kình Thương đã xuất hiện trước mặt mọi người, ngay lập tức Đoan Mộc Kình Thương đã mở lời: “Tại hạ là học sinh thư viện, Đoan Mộc Kình Thương, bái kiến Dương Thống Lĩnh. Không biết Dương Thống Lĩnh tìm Kình Thương có việc gì?”
“Ngươi chính là Đoan Mộc Kình Thương, khí thế này quả nhiên là bá đạo.”
Dương Kha Liệt nhìn Đoan Mộc Kình Thương xong thì ôm quyền hành lễ, sau đó nói tiếp: “Đoan Mộc Huynh, xin ngươi vận chuyển tinh tú đồng thuật, dò xét xem trong các vết tích trên tường thành của quan ải này có quỹ tích tài hoa hay không.”
“Sư huynh vì sao lại làm vậy?” Đoan Mộc Kình Thương hỏi lý do.
“Ta muốn x·á·c nh·ậ·n xem hiện tại chúng ta đang ở trong thần đồng huyễn giới, hay là nói Trần Tiên Sư đã dùng đại thần thông đưa chúng ta đến chính t·h·i·ê·n quan thực sự.”
Dương Kha Liệt chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình, vì quan ải lâm thời này là một quyết sách chiến lược của cao tầng t·h·i·ê·n quan, nhưng khi hắn hai mươi tuổi thì đã bị chiến lược từ bỏ, biến thành một tòa thành không, cho nên hắn không thể phân biệt được trước mắt đến tột cùng là ảo cảnh hay là hiện thực.
Đoan Mộc Kình Thương nghe xong, không hề do dự, lập tức vận chuyển đồng thuật của bản thân, hai mắt biến thành một vùng ngân hà, tỏa ra những đốm tinh quang, khi hai mắt nhìn về phía tường thành thì tất cả khí tức trên tường thành lập tức xuất hiện trước mắt hắn.
Một lát sau, Đoan Mộc Kình Thương thu lại hai mắt của mình, báo cáo kết quả cho Dương Kha Liệt: “Bẩm Dương Sư Huynh, vừa rồi ta đã dò xét khắp tường thành, không hề p·h·át hiện bất cứ dấu vết quỹ tích tài hoa nào cả.”
Nghe Đoan Mộc Kình Thương t·r·ả lời, Dương Kha Liệt lúc này mới thật sự x·á·c nh·ậ·n rằng quan ải trước mắt không phải là quan ải lâm thời ở Bắc Lạc Nguyên, bởi vì mặc dù t·h·i·ê·n quan đã từ bỏ quan ải kia, thì hàng năm họ đều sẽ p·h·ái các văn nhân đến khắc họa pháp trận tài hoa trên mặt tường, để dò xét xem có dị tộc đến gần hay không.
“Xem ra hiện giờ chúng ta vẫn đang ở trong thần đồng huyễn giới, bất quá huyễn giới này lại giống t·h·i·ê·n quan thật đến bảy tám phần.”
Khoảng nửa canh giờ sau, học sinh t·h·i·ê·n quan trong quan ải đã dò xét xong, x·á·c nh·ậ·n là không có gì nguy hiểm, đám học sinh thế tục cũng đều tiến vào trong thành.
Tuy quan ải này là quan ải lâm thời, nhưng các kiến trúc bên trong cái gì cần có đều có, ngoại trừ tường thành có chút hư hỏng, còn các ốc xá trong quan ải đều tương đối hoàn hảo, hoàn toàn có thể ở lại.
Dương Kha Liệt sau khi x·á·c nh·ậ·n an toàn thì liền mời các vị chư t·ử bách gia dẫn đội đến phòng nghị sự trong quan ải, thương thảo hành động tiếp theo.
Về phần Từ Tống, hắn ngồi ở chỗ cửa tiệm trà bên đường, quan s·á·t khung cảnh xung quanh, chẳng biết tại sao từ khi hắn vào thần đồng huyễn giới thì luôn có cảm giác bị người khác thăm dò, nhưng mỗi khi hắn vận chuyển tài hoa để chuẩn bị ngăn cản sự thăm dò này thì cảm giác ấy sẽ lập tức b·i·ế·n m·ấ·t, khiến hắn có chút không hiểu n·ổi.
“Rốt cuộc là ai đang nhìn trộm ta? Chẳng lẽ là Trần Tâm Đồng?”
Từ khi tài hoa của Từ Tống dung hợp với tài hoa của Thần Long thì cảm giác của hắn đã tăng lên rất nhiều, hiện tại hắn gần như có thể cảm giác được bất kỳ động tĩnh nào trong vòng mười trượng xung quanh, nhưng chỉ không cảm giác được nơi p·h·át ra sự thăm dò kia.
“Cái loại bị người khác thăm dò này thật không dễ chịu chút nào, xem ra sau này ta làm việc phải cẩn t·h·ậ·n hơn.”
Ngay lúc Từ Tống đang suy nghĩ thì một âm thanh c·ắ·t ngang suy nghĩ của hắn: “Từ sư đệ đang nghĩ gì vậy?”
Từ Tống ngẩng đầu lên thì thấy Trọng Sảng đang đi về phía mình, lập tức ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tay phải nhẹ nhàng chạm vào chiếc ấm trà trên bàn để x·á·c nh·ậ·n bên trong có trà hay không, sau đó hắn liền vận chuyển tài hoa hâm nóng nó, rồi rót cho mình một ly.
“Trọng Sảng sư huynh?”
Từ Tống hơi ngẩn ra rồi hỏi: “Sao huynh còn ở đây vậy? Các vị sư huynh dẫn đội như Bạch Dạ sư huynh với Bắc Uyên sư huynh đều đã đến phòng nghị sự cả rồi mà.”
Trọng Sảng nhấp nhẹ một ngụm trà, sau khi x·á·c nh·ậ·n có thể uống được thì hắn liền uống cạn một hơi, đặt chén trà xuống rồi cầm ấm trà rót thêm một ly cho mình, miệng nói: “Dương Thống Lĩnh mời những người dẫn đội, bây giờ ta cũng chỉ là học đồng của Tử Lộ Thư Viện, ngay cả đệ t·ử bình thường cũng không phải, nào có tư cách đi phòng nghị sự chứ.”
“Hả?”
Thấy Từ Tống ngạc nhiên, Trọng Sảng cũng không quá để ý, hắn cầm ấm trà rót thêm một chén trà cho Từ Tống: “Ngươi còn nhớ hai huynh đệ Chu Qua với Chu Sơn không?”
“Nhớ, hai anh em bọn họ, một người thì bị phế truất thân truyền, một người thì bị Bạch Dạ sư huynh ch·é·m g·iết.” Từ Tống gật đầu t·r·ả lời.
“Thật ra lúc đó ta cố ý xúi giục hai anh em họ, cố ý khiêu khích Nhan Thánh Thư Viện, mục đích là để đối phó Bạch Dạ.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Từ Tống, Trọng Sảng đã kể lại tất cả "kế hoạch" của mình trong yến tiệc xã giao của ngũ viện cho Từ Tống nghe, "Cuối cùng chuyện này bị phụ thân ta p·h·át hiện, phụ thân liền p·h·ế bỏ thân phận đệ t·ử thân truyền của ta, trực tiếp hạ ta xuống làm học đồng, một mặt là để trừng phạt ta, một mặt khác thì là để không cho ta đến Nhan Thánh Thư Viện làm nô học."
Nghe vậy, vẻ mặt của Từ Tống lộ ra vẻ không hiểu, “Nhưng cuối cùng thì Trọng Sảng sư huynh vẫn là người đầu tiên đến Nhan Thánh Thư Viện làm nô học mà?”
“Đó là do lúc đó chấp niệm của ta quá lớn, không buông bỏ được, phụ thân vì muốn làm cho ta thay đổi nên mới đưa ta đến Nhan Thánh Thư Viện.”
Nói đến đây, giọng của Trọng Sảng mang theo sự cảm khái vô tận, “Lúc mới đầu bị phụ thân đưa đến Nhan Thánh Thư Viện làm nô học, trong lòng ta rất oán trách, nhưng giờ nghĩ lại thì, nếu không nhờ phụ thân đưa ta đến Nhan Thánh Thư Viện thì e rằng giờ ta vẫn đang sống mơ mơ màng màng.”
“Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong t·h·i·ê·n hạ.” Từ Tống cũng cảm khái một câu.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện phiếm, hai bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Từ Tống, họ đều mặc trường bào màu tím đậm, dáng vẻ lại tương tự nhau đến bảy phần, phía sau lưng họ đều đeo một thanh cự k·i·ế·m, thân k·i·ế·m hẹp dài không có khe hở, tỏa ra một hàn ý rợn người, phảng phất như cả không khí cũng có thể bị nó c·ắ·t ra.
“Thương Vô Lượng sư huynh, còn có Thương Vô Tình?”
Từ Tống nhận ra thân phận của hai người, họ chính là học sinh của Hàn Thánh Thư Viện, Thương Vô Lượng, cùng với Thương Vô Tình của Văn Viện.
“Từ Tống, Hứa Cửu không thấy, ngươi lại sống thoải mái nhỉ.”
Thương Vô Tình trực tiếp mở miệng châm chọc một câu, còn Thương Vô Lượng thì lại hơi nhíu mày, có chút không vui nhìn thoáng qua Thương Vô Tình.
Đối với sự mỉ·a mai của Thương Vô Tình, Từ Tống cũng không quá để ý, hắn cũng đã đoán được nguyên nhân hai người này đến đây, chỉ bình thản đáp lời: “Nếu hai vị sư huynh đến ôn chuyện, Từ Tống sẽ pha trà cho hai vị.”
“Còn nếu là đến báo t·h·ù, Từ Tống xin được phụng bồi tới cùng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận