Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 357 có phải hay không ta trước kia biểu hiện quá hiền hoà, để cho ngươi quên đi thân phận của ta?

“Có phải ta trước kia biểu hiện quá hiền hòa hay không, để cho ngươi quên mất thân phận của ta?” Từ Tống nhìn người mặc nho bào trắng Phương Trọng Vĩnh, thở dài một tiếng. Mà âm thanh thở dài này lại khiến Phương Trọng Vĩnh cảm thấy đặc biệt chói tai, hắn thậm chí cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“A, không còn cách nào, ai bảo ta không có người cha tốt, ta chỉ có thể thông qua nỗ lực của bản thân để trở thành học sinh chính thức của học viện, không giống như một số người, thiên phú dị bẩm, lại cứ bất học vô thuật, cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, thậm chí ngay cả khảo thí trên lớp ở thư viện cũng không đến tham gia.” Phương Trọng Vĩnh càng nói càng kích động, hận không thể dìm Từ Tống xuống bùn nhơ.
Từ Tống vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, tựa như đang nhìn kẻ ngốc, lẳng lặng nghe Phương Trọng Vĩnh sỉ nhục.
“Từ Tống, người này có phải đã cứu mạng của ngươi hay không?” Trang Điệp Mộng đi lên phía trước, đứng giữa hai người, nhỏ giọng hỏi Từ Tống.
“Hả?” Phương Trọng Vĩnh hơi sững sờ, không hiểu sao tiểu đạo cô này lại nói ra lời như vậy.
“Nếu không, dựa theo tính tình của ngươi, hễ ai nói xấu ngươi một câu, ngươi cũng sẽ ra tay giết hắn, mà người này lải nhải không ngừng nói nhiều lời ô uế như vậy, ngươi thế mà vẫn có thể cười hì hì, không phản kháng, cũng không nổi giận, tất nhiên trước đây người này đã cứu ngươi một mạng.” Trang Điệp Mộng tự cho mình đúng phân tích.
“Ngươi là ai?” Phương Trọng Vĩnh lạnh lùng nhìn Trang Điệp Mộng, chất vấn một tiếng, sau đó quay sang nói với Từ Tống: “Từ Tống, thư viện có quy định, hiện tại đang là thời kỳ chiến tranh, thư viện không cho phép người ngoài vào, nữ tử này là người như thế nào của ngươi? Nếu như nàng không phải người thân trực hệ của ngươi, mời ngươi dẫn nàng rời đi, nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí.” Nghe vậy, nụ cười trên mặt Từ Tống càng sâu, sau đó chậm rãi mở miệng: “Phương Trọng Vĩnh, xem ra một năm không gặp, ngươi không chỉ tăng trưởng về tài hoa tu vi, mà còn cả công phu ngoài miệng.” “Ngươi!” Phương Trọng Vĩnh tức giận đến toàn thân phát run, răng cắn ken két, hận không thể lập tức ra tay chém giết Từ Tống.
“Từ Tống, ngươi không khỏi quá mức phách lối, ngươi dù là đệ tử thân truyền của Nhan Thánh Thư Viện, nhưng đối đãi đồng môn như vậy, e là không ổn đâu?” “Đồng môn? Ha ha, Phương Trọng Vĩnh, ngươi thật đúng là khiến ta cảm thấy buồn cười, ngươi cảm thấy ngươi xứng làm đồng môn của ta sao?” “Ngươi!” Phương Trọng Vĩnh bị lời nói của Từ Tống chọc tức không nhẹ, mặt đỏ bừng lên.
“Từ Tống, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Phương Trọng Vĩnh rốt cục không nhịn được, tài hoa trên người điên cuồng bộc phát, liền thấy một cây trâm tài hoa hóa thành một thanh trường kiếm, hướng về Từ Tống lao tới.
“U a, xem ra ngươi tiến bộ không ít đấy, thời gian một năm, vậy mà từ một kẻ chưa nhập môn đã đạt tới tu vi tú tài một trâm.” Từ Tống làm bộ kinh ngạc, sau đó chậm rãi duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm vào thanh trường kiếm đang đâm tới của Phương Trọng Vĩnh.
“Phanh!” Một tiếng nổ lớn, trường kiếm trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành vô số điểm sáng, tiêu tán trong không khí.
“Cái này… Cái này sao có thể?” Phương Trọng Vĩnh trợn to mắt, không dám tin nhìn trường kiếm của mình, rồi ngẩng đầu nhìn Từ Tống, vẻ mặt vô cùng chấn kinh.
“Ngươi, tu vi của ngươi đến cùng đã đạt tới tình trạng gì?!” Phương Trọng Vĩnh thất thanh hỏi.
“Vấn đề này, vẫn là chờ đến lúc ngươi nằm trên giường chữa thương thì từ từ suy nghĩ đi.” Nói xong, Từ Tống chậm rãi bước đến bên Phương Trọng Vĩnh, vỗ vào vai hắn một cái.
“Răng rắc!” Một tiếng vang giòn, vai của Phương Trọng Vĩnh trong nháy mắt sụp xuống, còn bản thân hắn thì phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.
“A! Vai của ta!” Phương Trọng Vĩnh ôm lấy vai mình, đau đến toàn thân run rẩy, mồ hôi hột lớn như hạt đậu trên trán theo gương mặt chảy xuống.
“Từ Tống, ngươi cũng dám đối xử với ta như vậy! Ngươi chờ đấy cho ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!” Phương Trọng Vĩnh cắn răng chịu đựng cơn đau kịch liệt, giận dữ hét lên với Từ Tống, việc này cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở đó.
“Xem ra ngươi vẫn không nhận ra sự chênh lệch giữa chúng ta.” Từ Tống lần nữa đi đến trước mặt Phương Trọng Vĩnh, nhìn hắn từ trên cao xuống, rồi ngay trước mặt mọi người, đưa tay trái ra, chậm rãi vẽ một đường vòng cung trên mặt Phương Trọng Vĩnh.
“A!” Trên mặt Phương Trọng Vĩnh, trong nháy mắt xuất hiện một vết máu, từ mắt trái kéo dài xuống đến má phải, dữ tợn khủng bố.
“Răng rắc! Răng rắc!” Hai chiếc răng của Phương Trọng Vĩnh bị đánh bay ra, cả người nằm sấp trên mặt đất, các khớp xương xuất hiện mấy vết nứt rõ ràng, thậm chí có một chỗ đã bị tách ra.
“Phương Trọng Vĩnh, có phải do ta trước kia quá hiền hòa nên đã khiến ngươi quên mất thân phận của ta?” Từ Tống rất khó hiểu, rõ ràng bản thân chưa từng trêu chọc Phương Trọng Vĩnh, nhưng hắn lại luôn đối nghịch với mình, điều này khiến Từ Tống cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng bây giờ hắn cũng lười tìm hiểu nguyên nhân, Phương Trọng Vĩnh dám ra tay với mình, tự nhiên phải trả giá đắt.
Từ Tống nhìn Phương Trọng Vĩnh đã ngất xỉu, giống như một con chó chết, quay sang hai học sinh đang xem kịch vui nói: “Các ngươi đưa hắn đến y đường trong thư viện chữa trị đi, nếu không nhanh thì tính mạng hắn khó giữ được.” Nói xong, Từ Tống liền dẫn Trang Điệp Mộng cùng nhau đi vào thư viện, cũng không tiếp tục để ý đến những người này.
“Chuyện hôm nay, chúng ta có nên báo với tiên sinh của thư viện không?” Lúc này Phương Trọng Vĩnh trông vô cùng thê thảm, trên người nhiều chỗ xương cốt bị gãy, vết thương nghiêm trọng nhất là ở vai, toàn bộ vai bị lõm xuống, máu tươi đã nhuộm đỏ chiếc nho bào trắng của hắn.
“Chuyện lớn như vậy xảy ra, chúng ta nhất định phải bẩm báo chi tiết, thư viện của chúng ta có quy định, không cho phép học sinh tự giết lẫn nhau, chuyện hôm nay đã được xem là vi phạm quy tắc.” Một thư đồng khác lắc đầu, bọn họ đều là đệ tử tạp dịch của Nhan Thánh Thư Viện, còn Phương Trọng Vĩnh là đệ tử thân truyền, nếu đệ tử tạp dịch dám kể chuyện này cho tiên sinh, e rằng cả hai người họ cũng sẽ gặp họa theo.
“Vậy được, chúng ta đưa Phương Trọng Vĩnh đến y đường trước đã.” Hai thư đồng một trước một sau nâng Phương Trọng Vĩnh lên, hướng về y đường trong thư viện mà đi.
Trang Điệp Mộng đi cùng Từ Tống, trên đường, Trang Điệp Mộng tò mò nói: “Từ Tống, khi nào thì ngươi trở nên nhân từ như vậy? Vậy mà còn tha cho Phương Trọng Vĩnh một mạng.” Từ Tống cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu hôm nay địa điểm xảy ra xung đột không phải là Nhan Thánh Thư Viện, mà là bất kỳ nơi nào khác, ngươi nghĩ rằng Phương Trọng Vĩnh này còn sống không?” Trang Điệp Mộng hơi sững sờ, suy nghĩ kỹ một chút, cũng thấy có lý, dù sao cô cũng tiếp xúc với Từ Tống hơn một tháng, biết Từ Tống là người sát phạt quyết đoán.
“Ta chỉ không muốn phá hư quy định của thư viện, dù sao đây cũng là phạm vi quản hạt của Nhan Thánh Thư Viện chúng ta, nếu giết Phương Trọng Vĩnh, dù không ai dám nói gì, nhưng dù sao vẫn có chút không thích hợp.” Từ Tống bổ sung thêm một câu.
“Ừm.” Trang Điệp Mộng gật đầu, giáo nghĩa nhà cô cũng có tương tự, nàng có thể hiểu được.
“Đúng rồi, Từ Tống, bây giờ tu vi của ngươi đã đạt đến mức nào rồi? Chỉ dùng một ngón tay đã đánh nát cái gì mà kiếm tài hoa kia vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận