Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 171: lão tổ Mặc gia Mặc Vân, phủ thái úy người tới, lão tổ xuất quan

Chương 171: Lão tổ Mặc gia Mặc Vân, người phủ thái úy đến, lão tổ xuất quan.
Phu Tử chậm rãi đứng dậy, đứng chắp tay, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ ánh trăng sáng trong, nhàn nhạt nói: “Lão phu chỉ hỏi một câu, ngươi có hay không lại cùng thế lực sau lưng phụ hoàng ngươi tiếp xúc qua?”
Trán Doanh Vũ đã đầm đìa mồ hôi lạnh, hai tay của hắn nắm chặt lấy bắp đùi, hắn biết, vấn đề phu tử hỏi tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, phía sau nó liên lụy quá nhiều thứ.
“Phu Tử, ta cam đoan, từ khi ta kế vị đến nay, chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với thế lực sau lưng triều đình.”
“Hy vọng là vậy.”
Nói xong, phu tử quay người đi ra khỏi thư phòng. Doanh Vũ nhìn theo bóng lưng phu tử rời đi, trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Hắn không biết vì sao phu tử lại hỏi những vấn đề này, nhưng hắn hiểu rằng, phu tử là truyền kỳ giới Văn Đạo, là trụ cột của toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục, mỗi hành động của người đều có thể ảnh hưởng đến tương lai của đại lục.
Ngay khi phu tử sắp bước ra khỏi thư phòng, ông lại dừng bước, xoay người nhìn Doanh Vũ và nói: “Còn một việc ta phải nói cho ngươi. Nếu thế lực sau lưng phụ thân ngươi lần nữa tìm đến ngươi, hy vọng ngươi không được để lộ chuyện hôm nay chúng ta nói, đến lúc đó hãy kịp thời cho ta biết, còn lại sự tình ta sẽ xử lý.”
Nói xong, phu tử lại xoay người rời đi, để lại Doanh Vũ một mình ngơ ngác trong thư phòng, cho đến khi bóng dáng phu tử hoàn toàn biến mất, Doanh Vũ mới hồi phục tinh thần, nhìn thư phòng trống rỗng, lòng không sao bình tĩnh nổi. Hắn không biết quan hệ giữa phu tử và Từ Khởi Bạch là như thế nào, cũng không rõ giữa họ có ân oán gì. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Hắn biết, điều quan trọng nhất hiện tại là phải bảo vệ bản thân, không để ai biết chuyện giữa hắn và phu tử. Về những giao phong phức tạp của thế lực phía sau, hắn, với tư cách là quân vương Đại Lương Quốc, đương nhiên sẽ không chủ động gây chuyện, Doanh Vũ ngồi trong thư phòng, lòng rối bời. Hắn nhớ lại đủ chuyện khi phụ thân còn tại vị, lại liên tưởng đến lời phu tử nói, trong lòng mơ hồ cảm thấy nội bộ Đại Lương Quốc có lẽ không hề yên bình như vẻ ngoài. Hắn hiểu rõ, lực lượng giới Văn Đạo khó lường, bọn họ là người phàm tục, không thể trêu vào…
Sáng sớm hôm sau, từ phủ gia tướng quân, Từ Khởi Bạch sớm rời đi, trước khi đi, hắn dặn dò Công Tôn Thác phải bảo vệ tốt Từ Tống. Công Tôn Thác cung kính gật đầu, đáp ứng.
Sau khi tiễn Từ Khởi Bạch, Công Tôn Thác đi tới diễn võ trường, nhìn Từ Tống đang cùng Thạch Nguyệt luận bàn kiếm thuật. Trên đài diễn võ hai người không dùng bất kỳ tài hoa nào, chỉ đơn thuần so đấu kiếm kỹ, Từ Tống dùng Thủy Hàn kiếm, còn Thạch Nguyệt thì dùng một thanh thiết kiếm bình thường nhất. Dù thiết kiếm của Thạch Nguyệt không có gì đặc biệt, nhưng mỗi đường kiếm đều sắc bén, va chạm với Thủy Hàn kiếm của Từ Tống phát ra tiếng kim loại va chạm thanh thúy.
Công Tôn Thác lặng lẽ đứng một bên quan sát hai người giao đấu, hắn phát hiện trạng thái của Từ Tống khi dùng kiếm rất kỳ lạ, mỗi lần xuất kiếm đều do dự, như có thứ gì đó trói buộc hắn. Công Tôn Thác cau mày, có chút khó hiểu, hắn nhìn ra, Từ Tống có thiên phú về kiếm thuật không hề thấp, nhưng sao khi thực chiến lại luôn gò bó, không thể thoải mái thi triển? Hắn quan sát một lúc, cuối cùng cũng phát hiện vấn đề, thì ra, mỗi khi Từ Tống xuất kiếm đều cố gắng thu bớt lực đạo, như sợ tài hoa của mình sẽ làm đối phương bị thương.
Công Tôn Thác thầm thở dài, hắn biết, đây là sự lương thiện của Từ Tống, không muốn làm hại người khác. Nhưng tâm tính như vậy, trên chiến trường máu lửa lại là chí mạng.
“Chủ yếu là thiếu gia chưa từng giết người, kiếm khách nếu không trải qua sinh tử, kiếm trong tay tự nhiên không thể phát huy hết uy lực.”
Công Tôn Thác hiểu rõ, muốn Từ Tống thực sự mạnh lên, nhất định phải cho hắn thấy rõ bộ mặt thật của thế giới, để hắn hiểu, trên chiến trường, không phải ngươi chết thì là ta sống.
“Chỉ là tính cách thiếu gia quả thật có hơi thiếu hụt, làm người xử thế không đủ tàn nhẫn, làm việc không đủ dứt khoát.” Công Tôn Thác đánh giá Từ Tống, “Có lẽ do ẩn mình đã lâu, lại thêm từ nhỏ cơm no áo ấm, tính tình thiếu gia không thẳng thắn như lão gia, có lẽ cần phải rèn luyện thôi.” Công Tôn Thác không khỏi nghĩ tới phong thái của Từ Khởi Bạch năm xưa. Khác với Từ Tống, Từ Khởi Bạch từ nhỏ lớn lên bên cạnh chính mình và Ninh Bình An, kiếm pháp của hắn lăng lệ vô tình, mỗi lần ra tay đều là chí mạng. Hắn hiểu sự tàn khốc của thế giới, cũng hiểu trong thời khắc sinh tử, chỉ có tàn nhẫn mới có thể sống sót.
“Keng!”
Nghe một tiếng kim loại va chạm, Thủy Hàn kiếm trong tay Từ Tống lại bị đánh bay ra, thiết kiếm của Thạch Nguyệt đặt ngay trên yết hầu của Từ Tống, chỉ cần tiến thêm chút nữa sẽ cắt đứt cổ họng hắn.
“Thiếu gia, biểu hiện hôm nay của ngài là sao, không như hôm qua?” Thạch Nguyệt khẽ nhíu mày, khó hiểu nhìn Từ Tống, hôm qua buổi chiều, Từ Tống bị thương khi giao đấu với mình còn thể hiện thực lực mạnh hơn hôm nay.
“Kiếm khách giao đấu, nếu do dự, gò bó, chắc chắn sẽ rơi vào thế hạ phong.” Thạch Nguyệt thu hồi thiết kiếm, nhìn Từ Tống nói: “Nếu thiếu gia không thể buông tay, vậy khi đối mặt với địch nhân thực sự, e rằng cũng khó mà phát huy toàn bộ thực lực.”
“Mấu chốt là ta không thể ra tay tàn nhẫn với ngài.” Từ Tống bất đắc dĩ nhặt Thủy Hàn kiếm lên.
“Thiếu gia, như vậy là không đúng, thân là một kiếm khách, trong lòng không có kiếm, trong tay không có kiếm, khác gì người thường?” Thạch Nguyệt nhìn Từ Tống, nói đầy thâm ý: “Thiếu gia, nếu muốn trở thành một kiếm khách thực thụ, nhất định phải đối diện với tâm ma, khi giao đấu phải dùng toàn lực, kiếm khách không thể có lòng dạ đàn bà.”
Lời Thạch Nguyệt nói khiến Từ Tống trầm tư. Hắn cầm Thủy Hàn kiếm, ánh mắt lóe lên những cảm xúc phức tạp. Hắn biết Thạch Nguyệt nói đúng, chỉ là hắn chưa thể chuyển biến hoàn toàn quan niệm, dù sao trước khi xuyên không, hắn chỉ là một học sinh bình thường ngày ngày vui chơi giải trí, đột nhiên bắt hắn chuyển biến, giết người, trước mắt Từ Tống còn không làm được.
Thạch Nguyệt im lặng một lát, rồi thở dài, “Xem ra lời lão tiên sinh Trữ nói, đưa thiếu gia ra ngoài du lịch là đúng, thấy nhiều biết nhiều về thế giới tàn khốc bên ngoài, cũng có lợi cho thiếu gia trưởng thành.”
“Thiếu gia, chúng ta tiếp tục đi.” Hai người vừa chuẩn bị tư thế, thì Phùng Quang hớt hải chạy tới, nói với Công Tôn Thác: “Công Tôn tiên sinh, người phủ thái úy đến đòi người.”
“Đòi người? Mặc Vân tiểu tử này thực sự muốn làm loạn với phủ tướng quân ta sao? Không gặp!” Công Tôn Thác nhíu mày, định từ chối thì thấy Phùng Quang nói tiếp: “Công Tôn tiên sinh, không phải Mặc Vân, là lão tổ phủ thái úy, Mặc Phong, lần này là đích thân ông ta đến.”
“Lão già đó vậy mà xuất quan?” Công Tôn Thác hơi ngạc nhiên, hắn nhớ Mặc Phong đã hơn chín trăm tuổi, còn lớn hơn Công Tôn Thác hai trăm tuổi, với tu vi văn hào thì đã ở giai đoạn cuối, mấy năm trước có tin đồn Mặc Phong bế tử quan, sao đột nhiên lại xuất hiện?
Bạn cần đăng nhập để bình luận