Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 436 Thiên Quan tài hoa, ngũ viện học sinh có thể trấn thủ Thiên Quan chân chính nguyên nhân

Chương 436: Thiên Quan tài hoa, nguyên nhân thật sự học sinh ngũ viện có thể trấn thủ Thiên Quan
Khi Từ Tống tiến vào thành, Mặc Lân và năm người nữa đã chờ sẵn ở đó. Trên không trung của bọn họ, một con Cự Long máy móc đang xoay quanh trong tầng mây, toàn thân phát ra ánh kim loại. Mỗi một chiếc vảy rồng đều được làm từ tinh thiết, trên mỗi chiếc vảy rồng đều khắc những trận văn phức tạp. Từng luồng tài hoa lưu chuyển trong những trận văn này, khiến Cự Long máy móc như một sinh vật thực thụ, tràn đầy sức sống.
“Từ sư đệ, ngươi đến rồi, vậy chúng ta lên đường thôi. Mặc Nhất và những người khác đã đi trước chúng ta rồi.” Mặc Lân mở lời.
“Ừ.”
Từ Tống không nói nhiều, chỉ gật đầu ra hiệu mình đã chuẩn bị xong.
Sau đó, bảy người liền bước lên Cự Long máy móc. Sau một tiếng oanh minh, Cự Long máy móc vỗ cánh bay cao, hóa thành một vệt sáng lao về phía chân trời xa xăm.
Trên lưng Cự Long máy móc, Từ Tống bắt đầu trò chuyện với Mặc Lân và những người khác.
“Từ sư đệ, ngươi biết gì về Thiên Quan?” Mặc Lân hỏi.
“Cũng chỉ hiểu sơ qua thôi. Ví dụ như nguồn gốc của Thiên Quan, nó là do Khổng Thánh năm xưa vì tu bổ thánh khí thần tường bị hư hại, dùng tài hoa Thánh Nhân của mình ngưng tụ thành một cửa ải. Tác dụng của nó là bảo vệ đại lục Thiên Nguyên khỏi sự quấy nhiễu của dị tộc.”
Từ Tống kể lại những gì mình biết.
“Xem ra chúng ta hiểu biết về Thiên Quan cũng không khác nhau mấy. Tuy ta từ nhỏ đã nghe người nhà nhắc tới Thiên Quan, nhưng nói thẳng ra, ta cũng không biết nhiều về nó. Mấy huynh đệ bọn ta cũng chỉ mới tiếp cận một ít tư liệu lịch sử liên quan đến Thiên Quan mấy ngày trước. Từ sư đệ, ngươi có biết vì sao học sinh Nho gia ngũ viện lại phải đến trấn thủ Thiên Quan khi bước sang tuổi tam thập nhi lập?” Mặc Lân hỏi Từ Tống.
“Cái này, ta thực sự không biết.” Từ Tống lắc đầu. Hắn từng hỏi thầy mình hoặc mấy vị thúc thúc trong nhà về Thiên Quan, nhưng họ đều từ chối kể chi tiết hơn, có lẽ là sợ Từ Tống tò mò về Thiên Quan, nếu như tùy tiện đến đó thì rắc rối lớn.
“Ta nói lão đại, có phải ngươi quên là Từ sư đệ bây giờ còn chưa đến hai mươi tuổi không? Người ta còn kém một giáp nữa mới đến tuổi trấn thủ Thiên Quan.” Mặc Thập Nhị nhắc nhở.
Mặc Lân nghe vậy thì vỗ đầu, tỏ vẻ hối tiếc, nói: “Nhìn đầu óc ta này, ở chung với Từ sư đệ lâu, ta xem hắn như huynh đệ cùng thế hệ, quên mất là ta vẫn còn hơn hắn một thế hệ.”
Từ Tống nghe vậy cũng chỉ cười, rồi tiếp tục hỏi: “Mặc sư huynh, thực ra ta cũng hơi tò mò, vì sao Nho gia ngũ viện lại để học sinh đến Thiên Quan khi ở tuổi xây dựng sự nghiệp? Dựa theo tuổi tác và tu vi thông thường thì ở tuổi 30, tu vi cũng chỉ đạt tới cảnh giới Tiến Sĩ. Một số học sinh thiên phú kém thậm chí chỉ ở cảnh giới Cử Nhân, tu vi thấp như vậy, có thể giúp được gì trên Thiên Quan?”
“Thật ra, có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là bên trong Thiên Quan tồn tại một loại tài hoa đặc thù. Loại tài hoa này được gọi là Thiên Quan tài hoa. Thiên Quan tài hoa khác với tài hoa tu luyện của chúng ta, nó tinh khiết hơn, bá đạo hơn. Mỗi sợi Thiên Quan tài hoa đều ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ lớn.” Mặc Lân từ tốn giải thích cho Từ Tống.
“Thiên Quan tài hoa?” Từ Tống nghe vậy thì lộ vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nghe đến sự tồn tại mới mẻ này.
“Đúng vậy. Thiên Quan tài hoa chính là thứ mà Khổng Thánh năm xưa đã dung nhập vào khi ngưng tụ Thiên Quan. Loại tài hoa này chỉ có ở bên trong Thiên Quan, người bình thường chỉ cần bước vào Thiên Quan sẽ được tài hoa quán đỉnh, tu vi sẽ trực tiếp tăng lên hai đại cảnh giới, mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào, cũng không ảnh hưởng đến cảnh giới tu hành vốn có.”
“Nghĩa là cho dù là học sinh ban đầu chỉ có cảnh giới Cử Nhân, nhờ có Thiên Quan tài hoa trợ giúp, cũng có thể có được thực lực của cảnh giới Hàn Lâm, như vậy bọn họ đương nhiên đủ khả năng làm nhiệm vụ ở trên Thiên Quan.”
“Lại còn có chuyện tốt như vậy sao?” Từ Tống nghe xong cũng tỏ vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ trong Thiên Quan lại tồn tại cơ duyên như thế.
“Đương nhiên rồi. Thiên Quan tài hoa quán đỉnh là có giới hạn, nó chỉ có thể giúp tài hoa của học sinh tăng lên đến cảnh giới Văn Hào, và những học sinh bị ép quán đỉnh tăng lên cảnh giới Văn Hào, do chưa nhận được sự tán thành của Thánh Nhân, sức chiến đấu so với một Văn Hào chân chính còn kém rất xa, nhưng cũng đủ để trấn thủ Thiên Quan.” Mặc Lân tiếp tục giải thích.
“Không chỉ có vậy đâu, bên trong Thiên Quan, ngoài Thiên Quan tài hoa, còn ẩn chứa một vài di tích cổ xưa. Trong những di tích này, có không ít bảo vật. Một số học sinh may mắn thậm chí có thể tìm được truyền thừa mà Thánh Nhân và Á Thánh để lại. Đến lúc đó, nhất cử trở thành Văn Hào là chuyện hoàn toàn có thể.”
Mặc Bát cũng thêm vào: “Ta nhớ từng nghe lão gia tử trong nhà nói, viện trưởng Trọng Bác của Tử Lộ thư viện, năm xưa chính là người có được truyền thừa của Tử Lộ Á Thánh, nhưng ông ấy đã không chọn hấp thu nó, mà để lại cho con mình. Ta nhớ hồi ở Phượng Lân chi đỉnh ta đã thấy hắn đến, hình như hắn tên là gì nhỉ?”
“Trọng Sảng.” Từ Tống đáp lời.
“Đúng rồi, chính là hắn. Thực lực thật sự của nó chắc chắn không yếu. Lúc đó Mặc Nhất từng nói, hắn vừa đến Phượng Lân Châu đã giao thủ với Trọng Sảng. Theo lời nó kể, trong 30 chiêu hắn bị Trọng Sảng áp chế hoàn toàn.” Mặc Tứ nói.
“Trọng Sảng mạnh đến vậy sao?”
Từ Tống có hơi ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ một chút thì cũng hiểu ra, không phải Trọng Sảng yếu mà là Bạch Dạ quá mạnh. Lúc đó trên Phượng Lân chi đỉnh, có lẽ chỉ có Bắc Uyên ở cảnh giới Hàn Lâm mới có thể đấu lại Bạch Dạ, những người khác đều không phải đối thủ của Bạch Dạ.
“Cho nên, Thiên Quan vừa là một chiến trường, vừa là một nơi chứa đầy kỳ ngộ, tất nhiên nó còn là trách nhiệm mà tất cả văn nhân thiên hạ phải gánh vác.”
Mặc Lân chậm rãi nói, trong giọng nói cũng có một chút ngưng trọng. Nhưng rất nhanh vẻ mặt của hắn lại trở nên mong chờ, “Ta nóng lòng muốn cảm nhận sự mạnh mẽ của cảnh giới Văn Hào, Đại Long, bay nhanh hơn nữa đi, cố gắng đến Thiên Quan trước khi mặt trời mọc ngày mai!”
Cự Long máy móc dưới chân dường như hiểu được ý tứ trong lời của Mặc Lân, lập tức phát ra một tiếng rồng ngâm rung trời, tốc độ lại tăng lên vài phần, nhanh chóng bay về phương Bắc.
Trong lòng Từ Tống lúc này ngoài lo lắng cho Bạch Dạ, cũng có chút mong chờ. Nếu như cảnh giới của mình được nâng lên hai giai, đạt tới Đại Nho, liệu có thể ngâm những bài thơ từ mạnh hơn để gia trì bản thân không? Lúc đó chiến lực của mình sẽ đạt tới trình độ như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận