Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 617 đi Thiên Quan, tiếp Bạch Dạ sư huynh về nhà! Đến chậm tân hôn hạ lễ, hoàng vũ

Chương 617 đi Thiên Quan, đón Bạch Dạ sư huynh về nhà! Đến muộn quà tân hôn, hoàng vũ. Phu tử cười đi đến trước mặt Từ Tống, trêu chọc Từ Tống một câu.
“Phải. Cách làm của viện trưởng, thật sự Từ Tống không thể nào hiểu được.” Từ Tống cũng không có chọn cách qua loa cho xong, mà là trực tiếp lựa chọn thừa nhận.
Phu tử cũng không quá ngạc nhiên, chỉ vỗ vỗ vai Từ Tống, nói: “Nhan Chính tiểu tử này, tuy đôi khi đúng là rất cố chấp, cố chấp đến mức ngay cả lời của lão sư ta cũng không nghe, nhưng bản tâm của hắn lại là vì Nho gia, ngươi phải hiểu cho hắn.”
Đúng lúc Từ Tống muốn nói gì đó, phu tử liền đưa tay ngắt lời nói: “Được rồi được rồi, ta già rồi không làm nổi nữa, ta cũng vô pháp lý giải hắn.”
Lời nói này của phu tử trực tiếp khiến Từ Tống không biết nên nói gì, liền chuyển chủ đề dò hỏi: “Phu tử, ngài tìm Từ Tống có chuyện gì không?”
“Đương nhiên có chuyện, theo ta cùng nhau đi Thiên Quan, đón Bạch Dạ về nhà.”
“Bạch Dạ sư huynh kết thúc vấn tâm thí luyện rồi sao?”
Từ Tống tính toán thời gian một chút, khoảng thời gian Bạch Dạ bị giam vào vấn tâm điện đến bây giờ, cũng không sai biệt lắm ba tháng, đúng là nên đến lúc hắn đi ra.
“Trọng Mị đã gửi tin cho ta, khoảng thời gian Bạch Dạ xuất quan cũng chỉ trong mấy ngày tới.”
Phu tử trả lời một câu, sau đó nói ra lý do muốn dẫn Từ Tống đi, “Ta nghe Nhan Chính nói, hắn khai mở ánh trăng châu giao cho ngươi, đúng không? Nếu Bạch Dạ sau khi ra khỏi vấn tâm điện, nếu có thể nhìn thấy ngươi cầm Minh Nguyệt Châu đứng ở bên ngoài đại điện đợi hắn, trong lòng của hắn nhất định sẽ rất vui mừng.”
Từ Tống khẽ gật đầu, hắn sau khi cầm Minh Nguyệt Châu, biết được cách dùng của vật này thì cũng không có lựa chọn đi đến Ninh gia để cứu Ninh Dung Dung trở về, lý do hắn làm vậy cũng giống với phu tử, hắn càng muốn để Bạch Dạ tự tay phục sinh thê tử của mình, chỉ có như vậy mới có thể hóa giải những tích tụ trong lòng Bạch Dạ.
“Hắn nhập Văn Đạo sơ tâm khác với tuyệt đại bộ phận văn nhân khác, làm tất cả mọi chuyện cũng là vì thê tử của hắn.”
Nói đến đây, phu tử khẽ thở dài một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia tưởng nhớ, tựa hồ xúc động bởi thâm tình của Bạch Dạ, để ông nhớ lại chút chuyện đã qua.
“Tốt, vậy ta đi đón Dao Nhi về, chúng ta bây giờ liền xuất phát.” Từ Tống nghe vậy, liền mở miệng nói.
“Mặc Dao tiểu nha đầu kia cũng ở chỗ ngươi sao? Đúng rồi, hai ngươi đã thành thân rồi đúng không?”
Phu tử khép lại cây quạt trên tay, làm bộ bừng tỉnh đại ngộ.
“Đúng vậy, bây giờ Dao Nhi đã gia nhập phủ tướng quân của ta, tự nhiên là muốn ở lại đây.”
Trên khuôn mặt Từ Tống lộ ra nụ cười hạnh phúc, liền phân phó người hầu trong phủ đi gọi Mặc Dao tới, còn phu tử thì cầm ngọc bội bên hông, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.
Rất nhanh, Mặc Dao liền đến diễn võ trường, khi nàng nhìn thấy phu tử thì cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, khi biết phu tử muốn dẫn nàng cùng Từ Tống cùng nhau đến Thiên Quan để đón Bạch Dạ thì cũng hào hứng, hai tháng khổ tu này quả là quá bức bối, nàng đã sớm muốn tìm dịp cùng Từ Tống ra ngoài giải sầu một chút, phu tử tới thật đúng lúc.
“Phu tử, ngài đang tìm cái gì vậy?”
Từ Tống nhìn phu tử nắm ngọc bội bên hông, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, lúc này có chút hiếu kỳ mở miệng hỏi.
“Biết rõ còn cố hỏi.”
Phu tử liếc nhìn Từ Tống một chút, sau đó từ trong ngọc bội của mình lấy ra một hộp ngọc màu đỏ, đưa cho Mặc Dao, nói: “Đây là quà tân hôn đến muộn của ta, mở ra xem thử xem sao.”
Mặc Dao tiếp nhận hộp, mở nó ra, liền thấy một chuỗi dây chuyền màu xanh lam đang yên lặng nằm ở trong đó, trên dây chuyền điêu khắc một con phượng hoàng sinh động như thật, hai mắt phượng hoàng là hai viên đá quý màu xanh lam, lóe lên lam quang nhàn nhạt, tản ra khí chất cao quý ưu nhã.
Nhìn thấy sợi dây chuyền này, Mặc Dao lập tức bị nó hấp dẫn, đưa tay cầm nó từ trong hộp ra, cẩn thận xem xét kỹ càng.
“Sợi dây chuyền này tên là Hoàng Vũ, được chế tác bằng lông vũ chim Hoàng kết hợp cùng lam tinh biển sâu, chim Hoàng là một loài sinh sống tại vùng biển trên giới, có được huyết mạch Chân Hoàng, mà chúng cũng đã diệt vong theo đại đạo biến thiên. Vật này là món mặc bảo đầu tiên ta luyện chế sau khi đột phá Á Thánh cảnh giới, coi như là quà làm quen, vật này tuy chỉ là bán thánh chí bảo, nhưng nếu rót tài hoa vào, kích phát văn tự trên đó thì có thể giúp người đeo tăng lên một đại cảnh giới, ngươi có thể đeo lên thử xem.”
Nghe phu tử giới thiệu, Mặc Dao lộ vẻ kinh ngạc trên mặt, thứ khiến nàng kinh hãi nhất chính là sợi dây chuyền này, đây lại là mặc bảo đầu tiên phu tử luyện chế sau khi đột phá Á Thánh, tuy chỉ là bán thánh chí bảo nhưng lại có thể trực tiếp tăng lên cảnh giới Văn Đạo, một năng lực đơn giản nhưng lại vô cùng hữu dụng.
Nghĩ vậy, Mặc Dao liền làm theo lời phu tử nói, đeo nó lên cổ, sau đó rót vào dây chuyền một tia tài hoa, minh văn trên dây chuyền lập tức được kích hoạt, lóe lên quang mang nhàn nhạt, Mặc Dao lập tức cảm nhận được một dòng nước ấm chảy ra từ dây chuyền, chảy vào trong cơ thể của mình, chỉ sau ba hơi thở, tu vi cảnh giới của nàng vậy mà trực tiếp đột phá từ Hàn Lâm sơ kỳ đến đại nho sơ kỳ, một bước nhảy vọt lớn.
Phu tử thấy sợi dây chuyền cực kỳ hợp với khí chất của Mặc Dao, lập tức vui vẻ ra mặt, tiếp tục giải thích về năng lực của dây chuyền: “Việc sử dụng Hoàng Vũ để tăng lên cảnh giới có thể duy trì tối đa ba canh giờ, sau ba canh giờ thì phải chờ thêm ba ngày nữa mới có thể sử dụng tiếp. Đương nhiên, do vật này là bán thánh chí bảo nên khả năng tăng lên cảnh giới cũng có hạn, nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi tăng lên cảnh giới đến văn hào, khi ngươi đạt đến văn hào cảnh giới thì nó sẽ càng giống một vật chứa khí tức mới.”
“Đa tạ phu tử ban thưởng bảo vật.”
Mặc Dao đeo dây chuyền lên cổ, cúi người làm lễ với phu tử, nói lời cảm ơn.
“Miễn lễ, đây là quà tân hôn của ta dành cho các ngươi, thích là được rồi.”
Phu tử vô ý thức vuốt ve chỗ râu vốn không còn, cả khuôn mặt là nụ cười hiền lành.
Ngay sau đó bên tai ông vang lên giọng của Từ Tống: “Phu tử, vậy còn ta thì sao?”
“Ngươi? Ngươi sang một bên đi, đừng tưởng ta không biết, phụ thân ngươi trước khi rời khỏi Thiên Nguyên đại lục đã để lại tất cả bảo bối của ông cho ngươi, bảo bối trên người ngươi chắc chắn còn nhiều hơn của ta!”
Thiên Quan, quan ải thứ 72 của Nho gia, trước điện Vấn Tâm, Trọng Mị đang nằm trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, hắn nhẹ nhàng quạt chiếc quạt hương bồ trên tay, mang đến chút mát mẻ, toàn thân lộ vẻ cực kỳ nhàn nhã.
Bên cạnh hắn, Đoan Mộc Kình Thương ngồi trên phiến ngọc thạch, ngồi xuống tu hành, mà phía trên đầu hắn là một quyển sách lơ lửng, trên quyển sách tỏa ra tài hoa nhàn nhạt, những tài hoa này từ từ tràn vào trong cơ thể Đoan Mộc Kình Thương, không ngừng rửa sạch kinh mạch và đan điền của hắn.
“Lão phu thật không ngờ, lại có người có thể ở lại đây của lão phu ba tháng, xem ra quan hệ của ngươi và Bạch Dạ tiểu tử kia thật sự rất tốt đấy.”
Trọng Mị dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, trò chuyện với Đoan Mộc Kình Thương, nơi này tuy danh nghĩa là quan ải thứ 72 của Nho gia nhưng quan ải này chỉ có một kiến trúc là vấn tâm điện, nên nơi đây không có phân quan chủ hay phó quan chủ, nơi này quanh năm đều chỉ có một mình Trọng Mị trông coi, chỉ là ngẫu nhiên có văn nhân phạm phải lỗi lớn mới bị đưa đến vấn tâm điện để xử phạt vài ngày.
“Vẫn phải đa tạ tiền bối đã nhiều lần để Kình Thương tiến vào vấn tâm điện, để Kình Thương có được cơ duyên to lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận