Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 649 đến từ Mặc Bảo Các thiện ý, đấu giá bắt đầu

Trong mắt mấy tùy tùng của Nhan Tử Mặc, dáng vẻ nhàn nhã của Bạch Dạ như vậy là sự khinh miệt đối với Nhan Tử Mặc, nhưng bọn hắn cũng không dám nói gì thêm, dù sao ngay cả Nhan Tử Mặc còn thua trong tay Bạch Dạ, bọn hắn nếu chọc vào Bạch Dạ, chỉ sợ kết cục chẳng khá hơn Nhan Tử Mặc là bao.
“Xem ra tỷ lệ cược này vẫn nên cho cao thêm chút.”
Một nam tử trung niên trầm ngâm một tiếng, đi đến bên cạnh Nhan Tử Mặc đang hôn mê bất tỉnh, vung tay lên, chữ “Không” trên mu bàn tay Nhan Tử Mặc hóa thành một đám tài hoa nhỏ rồi biến mất, ngay sau đó hắn liền quay đầu đi tới chỗ Bạch Dạ, mở miệng nói: “Bạch công tử, giao đấu xem như đã kết thúc, vậy hãy để ta xóa chữ “Không” trên mu bàn tay của ngươi, thế nào?”
Bạch Dạ nghe vậy, xoay người nhìn về phía nam tử trung niên, đáp lời: “Tiên sinh, Bạch Dạ là lần đầu tiên được thấy "Không" tự quyết, muốn cảm nhận chút chỗ tuyệt diệu của "Không" tự quyết, có thể lưu nó trên mu bàn tay vãn bối thêm một thời gian được không, để Bạch Dạ cảm ngộ một chút huyền diệu không gian bên trong "Không" tự quyết, vãn bối đảm bảo trước khi rời Mặc Bảo Các sẽ để tiên sinh xóa chữ “Không” trên mu bàn tay, không biết có được không?”
Nam tử trung niên nghe xong, hơi sững sờ, hắn ngược lại không nghĩ tới Bạch Dạ lại đưa ra yêu cầu như vậy, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên một vòng ý cười: “Bạch công tử chính là thiên kiêu thế tục, Mặc Bảo Các ta từ trước đến nay nguyện kết giao với thiên tài, nếu Bạch công tử muốn cảm ngộ cái huyền diệu không gian trong “Không” tự quyết này, vậy tại hạ sao có thể không đáp ứng được.”
“Chữ “Không” trên mu bàn tay này ẩn chứa ý vị không gian thật sự là dễ lĩnh hội, vậy thì thế này, ta sẽ viết thêm cho Bạch công tử một chữ, xem như là chuyên tặng cho Bạch công tử.”
Nói đoạn, nam tử trung niên duỗi tay trái, lòng bàn tay sinh ra một tia dao động không gian, ngay sau đó xuất hiện hai khối ngọc bài trắng tinh, sau đó nam tử trung niên dùng ngón trỏ tay phải khắc một chữ “Không” lên từng viên ngọc bài ở trong lòng bàn tay trái, rồi lấy ra một viên đưa cho Bạch Dạ.
“Vậy đa tạ tiên sinh.”
Bạch Dạ hai tay nhận lấy ngọc bài, hướng nam tử trung niên khẽ chắp tay, chữ “Không” trên ngọc bài này giống chữ “Không” trên mu bàn tay Bạch Dạ, đều ẩn chứa ý không gian, nhưng ngọc bài có thể dùng để lĩnh hội, mà ý không gian trong đó không biết nồng nặc hơn chữ “Không” trên mu bàn tay gấp bao nhiêu lần.
Ngay sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Trọng Sảng, vận chuyển tài hoa làm một khối ngọc bài khác phiêu phù trước mặt Trọng Sảng, “Trọng công tử, ta nhớ rằng ngài cũng dùng sách nhập mực, ngọc bài này cũng ẩn chứa ý cảnh “Không” tự quyết, ngài là quý khách của Mặc Bảo Các chúng ta, ngọc bài này coi như là chút tâm ý của tại hạ, mong rằng ngài vui vẻ nhận cho.”
Trọng Sảng nhìn ngọc bài đang lơ lửng trước mặt mình, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp cầm lấy nó, lập tức chắp tay nói: “Đã vậy, Trọng Sảng xin cám ơn Trịnh tiên sinh.”
“Đây là việc tại hạ phải làm, Trọng công tử, tài hoa thạch đặt cược của ngài cùng vị công tử này, chúng tôi sẽ đưa đến cho ngài sau một khắc đồng hồ, xin ngài chờ cho một lát.” nam tử trung niên đáp lễ với Trọng Sảng.
“Chỉ cần không làm chậm trễ cuộc đấu giá là được.”
Trọng Sảng trả lời một câu, sau đó thấy nam tử trung niên khẽ gật đầu, rồi thân ảnh liền biến mất trước đám người.
Nhan Tử Mặc đã được mấy tùy tùng cẩn thận từng li từng tí khiêng rời khỏi nơi này, còn Bạch Dạ cũng trò chuyện cùng Từ Tống về thực lực của Nhan Tử Mặc và chi tiết khi giao thủ.
“Bạch Dạ, rốt cuộc thực lực của Nhan Tử Mặc như thế nào?”
Trọng Sảng tuy đã thấy toàn bộ quá trình Nhan Tử Mặc giao đấu với Bạch Dạ, biết Nhan Tử Mặc không phải đối thủ của Bạch Dạ, nhưng hắn không thể xác định, rốt cuộc là Nhan Tử Mặc quá yếu hay là Bạch Dạ quá mạnh.
“Cảnh giới của ngươi tuy thấp hơn hắn một bậc, nhưng nếu hai người ngươi giao thủ, người thắng sẽ chỉ có ngươi.”
Bạch Dạ trầm ngâm một tiếng, đưa ra cho Trọng Sảng đáp án như vậy.
“Bạch Dạ, ngươi nói đùa, ta tuy có chút thực lực, nhưng vẫn tự biết mình, Nhan Tử Mặc tuy thua trong tay ngươi, nhưng ta chưa chắc là đối thủ của hắn.”
Trọng Sảng coi Bạch Dạ đang nói khách sáo, khiêm tốn đáp lời.
Bạch Dạ nghe vậy, khẽ lắc đầu, trịnh trọng nói: “Ta tuy không giao thủ nhiều với học sinh Thiên Ngoại Thiên, nhưng dù là học sinh dòng chính hay học sinh "Bản gia" ở đây, bọn họ đều có một nhược điểm trí mạng, miệng hùm gan thỏ.”
“Văn nhân như vậy, căn bản không thể là đối thủ của ngươi, huống chi bây giờ ngươi đã nắm giữ "Hóa" tự quyết, hoàn toàn có thể làm được việc vượt cấp chiến đấu.”
"Mấy cái học sinh "Bản gia" này làm ta quá thất vọng, chỉ hy vọng hai "Thánh tử" kia đừng giống như bọn hắn, chỉ có cảnh giới, nhưng không có chút chiến lực tương xứng nào."
Giọng Bạch Dạ không tính là lớn, nhưng những người có mặt đều có cảnh giới Văn Đạo không thấp, nghe lại cực kỳ rõ ràng, khi nghe được Bạch Dạ đánh giá học sinh Thiên Ngoại Thiên như vậy, trong lòng tuy có phẫn nộ, nhưng thực lực mà Bạch Dạ thể hiện đã khiến hắn hoàn toàn có tư cách nói ra những lời này.
“Bạch Dạ, những lời này chúng ta hay là nói riêng đi.”
Trọng Sảng cảm giác không khí xung quanh có chút không đúng, vội mở miệng cắt ngang Bạch Dạ, hắn không phải sợ, chỉ là hiện tại là thời điểm nhạy cảm, tốt nhất vẫn là nên bớt trêu chọc thêm thù hận.
“Bạch Dạ sư huynh, lần này may nhờ có huynh, lần cược này ta với Trọng Sảng sư huynh tổng cộng thắng được 260 mai cực phẩm tài hoa thạch.”
Từ Tống cũng thuận thế chuyển chủ đề, hướng đến việc cược.
“Đặt cược? Đặt cược gì?”
Bạch Dạ khi bị truyền tống lên đài cao của phòng đấu giá, đã bị "Không" tự quyết ngăn cách cảm giác với thế giới bên ngoài, vì vậy cũng không hiểu việc hắn cùng Nhan Tử Mặc chiến đấu đã gây ra một trận cược.
"Là như vậy." Từ Tống kể lại với Bạch Dạ những chuyện đã xảy ra trong phòng đấu giá sau khi hắn lên đài cao, cùng tỷ lệ đặt cược các loại, Mặc Dao cũng bổ sung thêm, cứ vậy, bốn người vừa nói chuyện phiếm, vừa chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu.
Trong lúc đó, phòng đấu giá cũng đưa tiền cược và tài hoa thạch thắng được của Từ Tống và Trọng Sảng tới trước mặt bọn họ, sau đó lại qua một canh giờ, buổi đấu giá bắt đầu.
Một nữ tử dáng người uyển chuyển bước lên bàn đấu giá, nữ tử khoác một chiếc áo đuôi ngắn tay dài màu đỏ, dáng người có lồi có lõm, trên mặt có một vầng hồng nhuận nhàn nhạt, tướng mạo tuy không như Mặc Dao nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng coi là cực phẩm, thuộc kiểu người khiến người ta khó kiềm lòng mà nhìn.
Sau khi nữ tử lên đài, đầu tiên hướng mọi người thi lễ một cái, rồi mới chậm rãi mở miệng, giọng nói thanh thúy vang lên bên tai mọi người.
"Thiếp thân là Trịnh Hồng, người chủ trì hội đấu giá lần này, tại đây, thiếp thân thay mặt Mặc Bảo Các cảm tạ các vị đã đến."
"Chắc hẳn chư vị đã sớm không chờ nổi nữa, thiếp thân cũng không nói dài dòng thêm, buổi đấu giá chính thức bắt đầu."
Nói xong, Trịnh Hồng hơi chắp tay với đám người, lập tức giơ tay lên nhẹ nhàng, một vật phẩm đấu giá thứ nhất liền xuất hiện trên chiếc bàn ngọc ở trung tâm bàn đấu giá.
"Vật phẩm đấu giá thứ nhất này, đại nho Mặc Bảo, tỉnh thần trâm, chính là dùng thần thước gõ tạo hình chín chín tám mươi mốt ngày mới thành cây trâm cài tóc này, đeo nó có thể giúp người luôn giữ được thanh tỉnh, giảm ảnh hưởng của huyễn thuật, giá khởi điểm, mười viên thượng phẩm tài hoa thạch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận