Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 403 mở ra long mộ Ngọc Giản, đám người mưu đồ Truyện Quốc Ngọc Tỷ

Phu tử thấy Ninh Bình An như vậy cũng mở miệng trêu chọc. Ninh Bình An nghe vậy thì trực tiếp liếc xéo phu tử, không trả lời. "Phu tử nói đùa rồi, Ninh tiên sinh nếu một thân một mình đối mặt Trần Tiên Sư, tự nhiên không hề sợ hãi, hắn lo lắng chính là an nguy của cả phủ tướng quân." Từ Khởi Bạch cười giải thích. Phu tử xem thường gật đầu, lập tức quay sang nhìn Từ Tống, nói: "Tiểu tử, một thời gian không gặp, không ngờ ngươi đã đột phá vào sĩ? 14 tuổi tiến sĩ, tốc độ tu hành này thật khiến chúng ta xấu hổ." "Thật ứng với câu thơ của ngươi, 'Trước không thấy cổ nhân, sau không thấy người đến'." Phu tử vừa nói, vừa bước đến chỗ Từ Tống, rồi đưa tay vỗ vai Từ Tống, một luồng tài hoa ôn hòa trong nháy mắt tràn vào cơ thể Từ Tống. "Hảo tiểu tử, thân thể của ngươi cũng rất cứng cáp, xem ra ngươi đột phá vào sĩ gặp không ít khó khăn." "Cũng tạm, mặc dù quá trình có chút gian nan, nhưng kết quả tốt đẹp." Từ Tống cảm nhận được tài hoa phu tử thả ra đang ôn dưỡng cơ thể mình liền cười đáp. Phu tử nghe vậy, gật đầu cười, rồi quay sang nhìn Ninh Bình An cùng Từ Khởi Bạch, nói: "Hôm nay ta đến không chỉ để giúp các ngươi đuổi Trần Tâm Đồng, ta còn một chuyện trọng yếu muốn thương lượng." "Phu tử cứ nói." Từ Khởi Bạch trả lời. "Là liên quan đến chuyện thất quốc cùng nhau phạt Đại Chu. Nay Đại Chu vương triều suy yếu, thất quốc đều muốn xâu xé quốc vận Đại Chu. Dù Đại Chu bây giờ đã suy yếu, nhưng nội tình vẫn còn. Muốn gặm miếng xương cứng này cũng không phải dễ dàng. Nhất là Lão Thiên Tử, ông ta lớn hơn ta vài tuổi, tu vi đã đạt đến đỉnh cao cổ pháp. Nếu ông ta muốn bảo vệ những gì còn lại của Đại Chu, thất quốc chỉ sợ phải trả một cái giá rất đắt." Phu tử vừa nói, vừa móc ra một viên ngọc giản từ trong ngực đưa cho Từ Khởi Bạch. "Đây là?" Từ Khởi Bạch nhận lấy ngọc giản, có chút nghi hoặc nhìn phu tử. "Đây là vật đời thứ nhất Chu Thiên Tử để lại khi Đại Chu vương triều mới thành lập. Bằng vật này có thể mở ra một lần Đại Chu Long Mộ. Theo những gì ta biết, ta đoán năm đó Chu Thiên Tử đã đặt Truyện Quốc Ngọc Tỷ trong long mộ." Từ Khởi Bạch xem qua ngọc giản trong tay, rồi tiện tay đưa cho Từ Tống, nói: "Phu tử, năm xưa ta cũng từng vào long mộ, cũng đã dò xét một phen, ngoài lịch đại Chu Thiên Tử và đồ vật bồi táng ra thì không có gì khác. Nếu thật sự có Truyện Quốc Ngọc Tỷ thì năm đó ta phải phát hiện rồi." "Ta chưa từng đến long mộ, nhưng trước đây ta đã gặp Lão Thiên Tử. Lão Thiên Tử nói rằng vào lúc Đại Chu mới thành lập, đời Chu Thiên Tử đầu tiên đã dùng bí cảnh Đại Chu, nơi Thần Long vẫn lạc làm long mạch, xây dựng long mộ, rồi để Truyện Quốc Ngọc Tỷ ở đó, để bảo vệ khí vận long mạch." Phu tử cầm tách trà trên bàn, khẽ thổi một hơi, nói: "Vậy nên không chỉ các nước chư hầu khác tìm Truyện Quốc Ngọc Tỷ mà ngay cả vương thất Đại Chu cũng âm thầm điều tra." "Tiểu Bạch, ngươi nói năm xưa ngươi đã đi khắp long mộ, vậy ngươi có thấy mộ của Chu Thiên Tử đời thứ nhất?" Phu tử hỏi. Từ Khởi Bạch nghe vậy thì trầm ngâm hồi tưởng, "Mộ của Chu Thiên Tử đời thứ nhất, ta quả thực chưa tìm thấy. Nhưng ta nhớ năm xưa mình đã vào một gian mộ thất cực kỳ kỳ lạ. Nơi đó ngoài một bia đá ra thì không còn gì nữa. Trên bia không khắc chữ nào, chỉ có một bức họa, vẽ một con Cự Long màu tím. Người vẽ bức họa có tay nghề rất cao, con Thần Long được vẽ sống động như thật, phảng phất như có thể nhảy ra khỏi bức tranh bất cứ lúc nào." Từ Khởi Bạch hồi tưởng nói. "Hình Thần Long? Chẳng lẽ đó là mộ của Chu Thiên Tử đời thứ nhất?" phu tử hỏi. "Cái này ta không dám chắc. Ngoài bức họa đó ra thì trong toàn bộ mộ thất không có gì nữa. Hơn nữa bức họa kia cũng chỉ là một bức họa mà thôi. Nên ta không xác định nơi đó có phải mộ của Chu Thiên Tử đời thứ nhất không." Từ Khởi Bạch trả lời. "Tống Nhi, ta nghe Ninh tiên sinh nói ngươi từng lịch luyện một năm ở bí cảnh Đại Chu, có từng vào long mộ không?" Từ Khởi Bạch quay sang hỏi Từ Tống. Đúng lúc Từ Tống định trả lời, bên tai hắn vang lên tiếng Thần Long nhắc nhở, "Tiểu hữu, chuyện Truyện Quốc Ngọc Tỷ rất hệ trọng, càng ít người biết càng tốt." "Sao vậy Tống Nhi, chẳng lẽ ngươi vừa bị Trần Tâm Đồng ám toán?" Từ Khởi Bạch thấy Từ Tống chợt ngẩn người, liền lo lắng hỏi. "Không có. Hài nhi chỉ đang nhớ lại chuyện xưa. Thưa phụ thân, con cũng từng vào long mộ nhưng không phát hiện ra thứ gì đặc biệt, cũng không thấy tấm họa ngài nói." Từ Tống vẫn lựa chọn che giấu chuyện Truyện Quốc Ngọc Tỷ nằm trong tay mình. Sở dĩ hắn làm vậy không chỉ vì lời nhắc của Thần Long, mà còn vì chuyện này quá phiền phức để giải thích, thậm chí còn có thể liên lụy đến mẹ mình, mình cứ giả ngơ thì hơn, dù sao cũng chẳng mất mát gì. "Không sao, vài ngày nữa chắc chắn ngươi sẽ lại vào bí cảnh Đại Chu thôi. Đến lúc đó ngươi tìm hiểu rõ về long mộ là được." Từ Khởi Bạch vỗ vai Từ Tống, rồi tiếp lời, "Đúng rồi, ngày mai là ngày văn nhân gặp mặt, cùng nhau tham gia Đại Chu chi hành lần này. Bọn họ sẽ đấu văn để chọn ra hai người lãnh đạo, một là lãnh đạo trẻ dưới 30 tuổi và một là lãnh đạo văn nhân trên 30 tuổi. Đại Chu chi hành lần này là do hai người đó dẫn đầu." "Tống Nhi, ta hy vọng con có thể trở thành lãnh đạo trẻ. Lương Vương có nói, lãnh đạo lần này được phong bách tướng, thống lĩnh trăm người. "Đã rất tốt, chưa từng ra chiến trường, chưa lập chiến công, mà đã được thống lĩnh trăm quân, điều đó rất hiếm thấy. Huống hồ tương lai sớm muộn gì con cũng vào chiến trường. Đến khi con tích lũy chiến công hiển hách, vị trí tướng quân của ta có thể thật sự truyền lại cho con." Từ Khởi Bạch nói thầm. "Con biết rồi, thưa phụ thân, con sẽ cố gắng hết sức." Từ Tống gật đầu, đáp. "Nếu không có gì thì ta đi trước đây. Sư huynh ta thế nào rồi?" Ninh Bình An đứng dậy hỏi Từ Khởi Bạch. "Thác Thúc đã rời phủ tướng quân từ hôm qua rồi, không biết đi đâu." Từ Khởi Bạch vừa dứt lời lại nói: "Theo ta biết, thúc ấy chắc về Vân Mộng Sơn rồi." "Hy vọng sư huynh có thể sớm tìm ra đáp án mình muốn." Ninh Bình An khẽ vuốt cằm, hóa thành kiếm quang tiêu tán. "Bọn họ sư huynh đệ lại gây gổ sao? Ta nghe Tiểu Chính nói mấy ngày trước kiếm khí ngút trời trong phủ tướng quân, lượn lờ trên bầu trời Đại Lương. Trong đó kiếm ý tồn tại suốt một ngày mới tan, nhất định là thủ bút của bọn họ." Sau khi Ninh Bình An đi, phu tử hiếu kỳ đến bên Từ Khởi Bạch, nhỏ giọng hỏi. "Chuyện nhỏ thôi, Ninh tiên sinh chỉ muốn Thác Thúc tìm lại chính mình ngày xưa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận