Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 574 Nhan Chính lưu lại chuẩn bị ở sau, cái này vài bàn tay xem như lợi tức

Chương 574 Nhan Chính lưu lại chuẩn bị ở sau, vài cái tát này xem như tiền lãi.
Chỉ thấy Từ Tống cầm kiếm đứng đó, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng, "Nhan Văn, ngươi nhiều lần khiêu khích ta, còn có ý đồ bất chính, khi ta vẫn còn là cảnh giới đồng sinh đã ra tay với ta, không hề có chút đạo đức của người thầy, bây giờ ngươi lại theo dõi ta đến cái diễn võ trường này, đã ngươi muốn c·h·ế·t, vậy ta liền toại nguyện cho ngươi!"
"Vậy ngươi cứ đ·ộ·n·g t·a·y đi." Nhan Văn cười nhạt một tiếng, dường như căn bản không để Từ Tống vào mắt.
Nghe vậy, tài hoa trường kiếm trong tay Từ Tống đột nhiên bộc phát, hóa thành mấy đạo kiếm khí màu vàng, bắn về phía Nhan Văn. Nhan Văn không hề tránh né, chỉ lẳng lặng nhìn kiếm quang bay vụt về phía mình.
Ngay khi kiếm quang tiếp xúc với cơ thể Nhan Văn, một đạo tài hoa màu xanh từ bên trong Nhan Văn lan ra, tạo thành một tấm khiên tự nhiên, ngăn cản thanh trường kiếm của Từ Tống ở bên ngoài.
"Ồ, chẳng phải ngươi rất lớn giọng sao? Sao đến cái bình chướng tài hoa này mà cũng không phá nổi?"
Ánh mắt Nhan Văn mang theo sự k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g, dường như cảm thấy rất thất vọng vì Từ Tống không phá được bình chướng tài hoa.
Đối mặt với tình huống này, Từ Tống cũng không có bất kỳ ngạc nhiên nào, hỏi ngược lại: "Cỗ tài hoa này, không thuộc về ngươi."
"Đúng vậy, đây là ca ca ta trước khi đi, cố ý lưu lại trong cơ thể ta bán thánh tài hoa. Nếu ta gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nó sẽ chủ động hiển hiện để bảo vệ ta. Ngươi muốn g·i·ế·t ta thì trước hết phải p·h·á được bán thánh tài hoa này." Nhan Văn đáp.
"Đã vậy, thì ta thử một lần, xem bán thánh tài hoa do Nhan viện trưởng lưu lại rốt cuộc lợi h·ạ·i đến mức nào."
Nói xong, lòng bàn tay phải của Từ Tống dần hiện ra từng tia lôi quang màu vàng, Lôi Linh chi lực xuất hiện.
"Phá!"
Từ Tống vừa dứt lời, đột ngột bộc phát toàn bộ Lôi Linh chi lực, bắn ra mấy đạo Lôi Quang hung mãnh, chạm vào lớp tài hoa bảo vệ của Nhan Văn. Trong khoảnh khắc, lôi quang và thanh quang giao nhau, tạo thành từng luồng khí lưu cường đại lan tỏa khắp diễn võ trường, trực tiếp quét sạch toàn bộ khu vực.
Các đệ tử đang giao đấu ban đầu bị luồng khí lưu đột ngột đẩy cho lảo đả lảo đảo, đồng loạt nhìn về phía Từ Tống và Nhan Văn giao chiến.
"Đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy ta suýt thì ngã nhào."
"Không biết, chẳng lẽ các tiên sinh trong viện đang luận bàn sao?"
"Người kia đang đứng kia hình như là sư đệ Từ Tống, người đang giao thủ với hắn... Ái chà, người đó là ai, sao lại tuấn tú vậy?"
"Ta cũng chưa gặp bao giờ, nhưng nhìn y phục thì chắc là tiên sinh trong viện. Nhưng trong viện ta thật sự có tiên sinh nào tuấn tú thế này sao?"
Khi các học sinh đang xôn xao bàn tán, thì cuộc giao tranh giữa Lôi Linh và bình chướng tài hoa cũng kết thúc. Bán thánh tài hoa do Nhan Chính để lại, độ mạnh vượt ngoài dự kiến của Từ Tống.
Từ Tống toàn lực phóng ra Lôi Linh chi lực, vậy mà không cách nào lay chuyển Nhan Văn dù chỉ một chút, không chỉ vậy, Nhan Văn còn chậm rãi tiến về phía mình, mỗi bước đi của hắn, thanh quang trên người lại mạnh lên một phần, đến khi hắn đứng trước mặt Từ Tống thì cả người đã hoàn toàn được bao phủ trong ánh hào quang màu xanh.
"Đại ca hắn phong bế tất cả tài hoa của ta, còn hao tổn ba thành tài hoa của mình rót vào đan điền cho ta. Chỉ khi ba thành tài hoa này hoàn toàn tiêu hao hết thì ta mới có thể thực sự đánh với ngươi một trận. Vậy nên Từ Tống, hôm nay ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà tiêu hao hết được tài hoa của đại ca ta để lại."
Nhan Văn chậm rãi nói, không hề có ý định phản công, tựa hồ đúng như những gì hắn nói, hắn không cách nào điều khiển tài hoa của bản thân, căn bản không có cách phản kích.
"Thảo nào lúc ngươi theo dõi ta mà không dùng tài hoa để che giấu khí tức, hóa ra bây giờ ngươi căn bản không điều khiển được tài hoa."
Sau khi nghe câu trả lời của Nhan Văn, Từ Tống lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Trước khi rời đi, Nhan Viện trưởng đã đoán được trong thời gian ông không có mặt, Từ Tống sẽ đột phá Hàn Lâm cảnh giới, do vậy để bảo vệ đệ đệ mình là Nhan Văn, và cũng để phòng ngừa Nhan Văn chủ động gây chuyện, ông đã phong bế tài hoa của hắn, dùng ba thành rưỡi thánh tài khí để bảo hộ Nhan Văn.
Nói trắng ra, Nhan Văn hiện tại chỉ là một người bình thường được bán thánh tài hoa bảo vệ, không làm được chuyện gì. Sở dĩ hắn chủ động lộ diện, khiêu khích mình, là muốn mình trở thành kẻ ngốc, giúp hắn tiêu hao hết ba thành rưỡi thánh tài hoa đó, sau đó hắn có thể điều động tài hoa của mình, khôi phục tu vi đại nho.
Từ Tống tự nhiên không làm kẻ ngốc đó, nhưng hắn nghĩ ra cách để trút giận. Hắn tản hết tài hoa của mình, rồi giáng thẳng một cái tát vào mặt Nhan Văn. Vì không có tài hoa gia trì, tay Từ Tống trực tiếp xuyên qua lớp bình chướng bán thánh tài hoa, giáng mạnh lên mặt Nhan Văn, khiến hắn bay ra xa mười mét.
"Một tát này, là ta tát thay cho phụ thân."
Nhan Văn đứng dậy, bên má trái tuấn tú nổi lên dấu bàn tay đỏ tươi. Đúng lúc hắn chuẩn bị nổi giận thì Từ Tống đã thi triển ẩn dật bộ pháp, đến trước mặt hắn.
"Bốp."
Lại thêm một tát, lần này đánh thẳng vào má phải Nhan Văn, khiến hắn lần nữa bay ra ngoài.
"Một tát này, là ta tát thay chính mình. Dù nói cha nợ con trả là đạo lý, nhưng ngươi là một đại nho, lại không giữ văn nhân thân phận của mình, thậm chí còn ra tay với một học sinh không hề quen biết, tu vi chỉ có đồng sinh."
Nhan Văn lại lần nữa bay ra xa mười mét, giờ phút này hắn giận tím mặt. Gương mặt hai bên đau rát, đây là thứ yếu, chủ yếu là sự nhục nhã trong lòng. Hắn sống mấy chục năm, đây là lần đầu tiên bị người khác tát, ngoại trừ đại ca hắn. Mà lý do ca ca hắn tát hắn cũng là do Từ Tống.
Trong khoảnh khắc, phẫn nộ, nhục nhã, ghen ghét đủ loại cảm xúc tiêu cực tự nhiên sinh ra trong lòng Nhan Văn, hắn không thể chịu đựng được nữa, nhào thẳng vào Từ Tống, dự định trút hết những khuất nhục vừa rồi lên người Từ Tống.
Nhưng vừa nhào được nửa đường, hắn đã bị Từ Tống tóm lấy cánh tay, Từ Tống nhẹ nhàng dùng sức, trực tiếp bẻ ngược cánh tay hắn, rồi đột ngột kéo một phát, lôi cả người Nhan Văn về phía mình.
Sắc mặt Nhan Văn cuối cùng cũng biến đổi, "Ngươi muốn làm gì?"
"Cũng không muốn làm gì, chỉ là muốn cho ngươi vài cái tát thôi."
Nói rồi, Từ Tống nắm lấy tay Nhan Văn với lực đạo lớn hơn, trực tiếp nhấc cả người Nhan Văn lên, sau đó là liên tục mấy cái tát. Từ Tống tát cực kỳ mạnh tay, trên mặt còn tràn ngập tức giận, còn Nhan Văn thì không có cách nào phản kháng, cứ thế trơ mắt nhìn Từ Tống tát hắn mười mấy cái.
Giờ phút này, mặt hắn đã hoàn toàn mất đi vẻ tuấn mỹ vừa rồi, hai má sưng vù lên, mũi cũng bị đánh vỡ, máu tươi chảy ra, cả khuôn mặt không có chỗ nào còn lành lặn. Hơn nữa những cái tát này không hề nương tay, mỗi cái tát đều làm cơ thể Nhan Văn run lên.
"Đủ rồi, ngươi mau dừng lại." Nhan Văn lớn tiếng hét về phía Từ Tống.
"Được thôi, ta dừng lại."
Từ Tống khẽ gật đầu, sau đó lại lần nữa ném cả người Nhan Văn bay ra xa, "Vài cái tát này coi như ta thu lãi. Nhan Văn, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện Nhan Viện trưởng chậm một chút trở về. Chờ đến ngày ông ta về thì đó là ngày c·h·ế·t của ngươi."
"Trong thời gian này ngươi tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta. Nếu không gặp ngươi lần nào, ta đánh ngươi lần đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận