Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 185 tiên thiên đạo thể, chiến Đạo gia âm chi đạo đệ tử

Nam tử mặc hắc bào từng bước tiến gần về phía Từ Tống, mỗi bước chân hắn giẫm xuống đều khiến mặt đất rung nhẹ, khí tràng mạnh mẽ làm không khí xung quanh trở nên ngột ngạt. Hắn giơ tay phải, ngón trỏ và ngón giữa khẽ vạch trước mặt, mọi thứ trong phạm vi hai mươi trượng mất hết màu sắc, chỉ còn lại một màu u ám. Từ Tống cảm thấy thân thể mình như bị một luồng sức mạnh vô hình trói buộc, không thể động đậy, mọi thứ xung quanh chìm trong màu đen u tối. “Đệ tử Đạo gia tu Âm Dương nhị khí, hắn phóng ra màu đen tài hoa rõ ràng là chủ tu âm chi đạo. Trang Thúc Thúc từng nói, đệ tử Đạo gia luôn đi theo cặp, một âm một dương, hai người cùng ra tay có thể vượt qua cảnh giới chiến đấu. Vậy mà người thanh niên này lại từ bỏ tìm kiếm đồng đội, lựa chọn đối đầu với ta, xem ra phần thưởng treo kia thật khiến người khác động lòng a.”
“Thiên địa thất sắc!”
Thanh âm lạnh băng của nam tử mặc hắc bào lại vang lên, lần này, âm thanh của hắn càng thêm băng lãnh, tựa như không mang theo một tia cảm xúc con người. Khi giọng nói của hắn vừa dứt, tất cả mọi thứ xung quanh dường như dừng lại, ngay cả gió cũng lặng im, như thời gian ngưng đọng. Tiếp theo, vị đạo gia đệ tử kia chậm rãi lấy ra vũ khí của mình, một chiếc phất trần màu đen. Nam tử áo đen vung nhẹ phất trần, một luồng khí lưu mạnh mẽ lập tức gào thét về phía Từ Tống, nơi khí lưu đi qua, cây cối hay hoa cỏ đều bị cuốn thành bột phấn. “Tiểu tử, chỉ cần loại bỏ ngươi, đợi ta có được Mặc Bảo đại nho, thực lực của ta sẽ tiến thêm một bước, cái chết của ngươi cũng coi như có giá trị riêng.” Nam tử áo đen dữ tợn nói, rồi thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang, lao về phía Từ Tống với tốc độ cực nhanh, luồng khí lưu mạnh mẽ tạo nên những biến dạng không khí xung quanh. Trong quy tắc của thiên nhân chi chiến có một điều, đó là người bên ngoài không thể nhìn trộm Phượng Lân Châu. Nhưng sau khi thiên nhân chi chiến kết thúc, Thận Long sẽ công bố số lượng người mà mỗi người đã đánh giết cùng với tên của họ trong thiên nhân chi chiến. Chỉ cần nam tử mặc hắc bào đánh bại Từ Tống ở đây, đến khi mọi thứ kết thúc, người ngoài tự nhiên sẽ biết chính hắn đã loại bỏ Từ Tống. Nghe vậy, Từ Tống nhíu mày, hắn không hề nghĩ tới phần thưởng loại bỏ hắn lại là Mặc Bảo đại nho, chẳng trách vị đệ tử binh gia kia cùng người này không vội vàng liên thủ, nguyện ý từ bỏ việc kết hợp, mà lựa chọn hành động đơn độc. Nguyên nhân chính là phần thưởng loại bỏ mình quá phong phú, mới khiến bọn hắn tình nguyện chấp nhận nguy hiểm để hành động riêng lẻ. “Bất quá, muốn loại bỏ ta, cũng không phải chuyện dễ dàng.” Từ Tống nghĩ thầm, sau đó tay trái của hắn kết mấy pháp ấn phức tạp trước ngực, ngay lập tức, tài hoa màu vàng từ lòng bàn tay trái hắn phóng thích ra. “Vạn vật hồi xuân.”
Khi giọng hắn vừa dứt, một luồng khí lưu mạnh mẽ lập tức từ tay hắn phát ra, luồng khí lưu đi qua đâu, thì hoa cỏ hay cây cối ở đó đều lập tức trở lại trạng thái ban đầu, mọi thứ xung quanh đều khôi phục màu sắc vốn có. Chiêu “Thiên địa thất sắc” của nam tử áo đen bị Từ Tống hóa giải bằng chiêu “Vạn vật hồi xuân”. “Sao ngươi lại có thể thi triển Vạn vật hồi xuân? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Trong ánh mắt của nam tử áo đen lộ vẻ không thể tin được, rõ ràng là không nghĩ tới Từ Tống có thể phá giải chiêu "Thiên địa thất sắc" của hắn. Trong đạo gia thuật pháp, Vạn vật hồi xuân thuộc về dương chi đạo, chỉ có người tu luyện dương thuật mới thi triển được. Với đạo gia học sinh thông thường mà nói, thiên địa thất sắc cùng vạn vật hồi xuân thì nhiều nhất chỉ học được một chiêu, không thể cùng lúc dùng cả hai chiêu, trừ khi Âm Dương nhị khí trong cơ thể đạt tới sự cân bằng hoàn mỹ. Người như vậy, ở đạo gia bây giờ, chỉ có vài người có thể đạt đến thành tựu đó, cho dù có đi nữa thì cũng là người tu hành sau này mà đến, những người đạt được cảnh giới này đều là lão tổ cảnh giới văn hào cả. Đây mới là nguyên nhân hắn thất thố như vậy, cảnh giới này mà Từ Tống một hài tử 12 tuổi lại có thể đạt được, một nho gia học sinh lấy thơ nhập mặc, lại làm được những thành tựu mà các đạo gia học sinh không làm được. Điều này khiến hắn không thể không cảm thấy kinh hãi. “Không có gì là không thể, vạn vật thế gian đều có nhân quả, chỉ cần có đủ nguyên nhân, thì quả sẽ xuất hiện, ngươi muốn loại bỏ ta, thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị ta loại bỏ đi.” Từ Tống từ tốn nói, hắn biết việc thi triển Vạn vật hồi xuân khiến cho nam tử mặc hắc bào cảm thấy chấn kinh, và cũng biết lý do hắn kinh sợ. Bản thân hắn đích đích xác xác là thiên tài tu đạo vạn người có một, Âm Dương nhị khí cân bằng, cả hai đạo Âm Dương đều tu luyện được, trong thế giới này xưng là Tiên Thiên Đạo Thể cũng không quá. “Nếu ta ngâm vịnh thơ từ, liệu có thể tăng cường đạo gia lôi pháp của ta không?” Từ Tống bỗng có ý nghĩ trong lòng, lập tức, tài hoa màu vàng trên người hắn chuyển hóa thành lôi quang. Ngay sau đó, viên Lôi Linh màu ám kim trong đan điền của Từ Tống phóng ra lực lượng của mình, biến thành những tia sét như rắn, quấn quanh người hắn. Sau đó, Từ Tống bắt đầu ngâm vịnh thơ từ: “Cửu Châu sinh khí ỷ lại phong lôi, muôn ngựa im tiếng cứu khốn khổ.” Khi tiếng của Từ Tống vừa dứt, những con rắn sét quấn quanh bên người hắn lập tức gầm lên một tiếng, hóa thành từng đạo lôi quang lao về phía nam tử áo đen. Giờ khắc này, Từ Tống dường như hóa thân thành Lôi Thần, những tia lôi quang mạnh mẽ dưới sự khống chế của hắn như biến thành những chiếc xiềng xích hữu hình, quất mạnh vào người nam tử áo đen. “Ngươi vậy mà cũng học được lôi pháp, lại còn là chính thống Thượng Thanh Lôi Pháp, sư phụ ngươi rốt cuộc là ai?” Nam tử áo đen kinh ngạc tột độ, nhưng tay hắn vẫn không dừng lại, hai tay kết ấn, tài hoa màu đen nhánh từ hai tay phóng ra, hội tụ lại ở chiếc phất trần. Chiếc phất trần vốn mềm mại lúc này ngưng tụ thành một lưỡi đao, đánh mạnh vào những xiềng xích do lôi quang biến thành. Chỉ nghe “ầm ầm” một tiếng vang lớn, lưỡi đao và những xiềng xích lôi quang chạm vào nhau, một luồng khí lưu mạnh mẽ lập tức khuếch tán ra xung quanh, khiến những hoa cỏ cây cối bị tàn phá biến thành một vùng cháy đen. Khí lưu bùng nổ, ngay sau đó một bóng người bị văng ra xa, cuối cùng đập mạnh vào một ngọn núi ở xa. Nơi đạo thân ảnh này lướt qua, vô luận là cây cối hay hoa cỏ, đều bị luồng khí mạnh mẽ xé nát. “Khụ khụ khụ.” Người bị văng ra không phải Từ Tống mà là nam tử áo đen. Hắn cố gắng đứng lên từ dưới đất, khóe miệng đã rướm máu, áo bào đen trên người bị rách nhiều chỗ, cả mái tóc đen cũng xơ xác như cỏ dại, khắp nơi đều là mùi khét........
Bạn cần đăng nhập để bình luận