Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 232 trở về, Ninh Bình An tạ lỗi, Bạch Dạ thê tử qua đời

Chương 232 trở về, Ninh Bình An tạ lỗi, Bạch Dạ thê tử qua đời.
Cùng lúc đó, phu tử cùng Đoan Mộc Vệ Lê cũng đồng thời xuất hiện ở trong quảng trường, nhất là Đoan Mộc Vệ Lê, khi hắn nhìn thấy con trai mình một mặt lạnh nhạt bộ dáng, trên mặt của hắn tràn đầy vẻ kích động.
“Kình Thương, ta không ngờ ngươi lại có thể giành được vị trí thứ nhất trong Thiên Nhân chi chiến lần này, có phải ngươi đã nhận được mầm non đạo quả?”
Đoan Mộc Kình Thương khẽ gật đầu, nói: “Vận may của ta tốt, Bắc Uyên sư huynh khinh địch, Bạch Dạ chủ động rút lui, mới khiến ta nhặt được cái vị trí thứ nhất trong Thiên Nhân chi chiến này.”
Nghe được Đoan Mộc Kình Thương khẳng định trả lời chắc chắn, phu tử nỗi lòng lo lắng cũng lắng xuống, hắn vui mừng nhìn Đoan Mộc Kình Thương, nói: “Con à, vận may cũng là một phần của thực lực, huống chi bây giờ con đã thức tỉnh Thánh Nhân chi đồng, chỉ cần hảo hảo tu luyện, chưa chắc đã không thể đột phá cảnh giới Thánh Nhân.”
Đoan Mộc Kình Thương chắp tay với phu tử, nói: “Tạ ơn phu tử khích lệ, không biết từ lúc chúng ta tiến vào Phượng Lân Châu đã qua bao nhiêu ngày?”
Hắn sở dĩ hỏi vậy, là bởi vì thời gian trôi qua ở Phượng Lân Châu và ngoại giới không giống nhau, một canh giờ ở Phượng Lân Châu, có lẽ bằng hai, ba, thậm chí năm canh giờ ở ngoại giới, nên Đoan Mộc Kình Thương muốn xác định ba ngày vừa rồi ở Phượng Lân Châu là bao lâu ở ngoại giới.
“Thiên Nhân chi chiến năm nay kết thúc đặc biệt nhanh, tính ra thời gian cũng mới vừa qua mười lăm ngày.” Phu tử đáp.
“Đã qua mười lăm ngày sao?” Đoan Mộc Kình Thương lẩm bẩm trong miệng.
“Con ta, có phải con đã hấp thụ mầm non đạo quả?” Đoan Mộc Vệ Lê dò hỏi.
“Không có, ta đã nghiền nát nó.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều ngây người, bọn họ tham gia Thiên Nhân chi chiến, chính là vì tìm cơ duyên, trong đó cơ duyên lớn nhất là mầm non đạo quả, mà Đoan Mộc Kình Thương trực tiếp nghiền nát mầm non đạo quả, trong nhất thời tất cả mọi người không biết có phải mình nghe nhầm không. Đoan Mộc Vệ Lê càng kích động nắm lấy vai Đoan Mộc Kình Thương, vội hỏi: “Con nói cái gì? Con nghiền nát mầm non đạo quả? Con có biết chuyện này có ý nghĩa gì không?”
“Ta biết.” Đoan Mộc Kình Thương lạnh nhạt nói, “Nghĩa là, sau này, ta cần dùng năng lực của mình ngưng tụ đạo quả, đột phá bán thánh.”
“Con điên rồi!” Đoan Mộc Vệ Lê gầm nhẹ nói, “Con có biết độ khó trong đó không?”
“Hài nhi biết.” Đoan Mộc Kình Thương vẻ mặt thành thật nhìn cha mình, nói: “Mầm non đạo quả rất khó có được, nhưng có những thứ còn hiếm có hơn nó.”
“Thứ gì hiếm hơn mầm non đạo quả?” Đoan Mộc Vệ Lê giận dữ hỏi.
“Một viên văn tâm kiên định, một ý chí vĩnh viễn không bỏ cuộc, cùng tự tin vào thiên phú của bản thân, những điều này chẳng lẽ không hiếm hơn mầm non đạo quả sao?” Đoan Mộc Kình Thương nhìn cha mình, mở miệng nói.
“So với mầm non đạo quả thì những điều này còn kém quá xa.” Đoan Mộc Vệ Lê phản bác.
“Trong mắt ta, những thứ này ngang hàng với mầm non đạo quả.” Đoan Mộc Kình Thương ánh mắt kiên định.
Phu tử nhìn hai cha con ngươi qua lại giữa sân, nhất thời cũng có chút dở khóc dở cười, ông tuy rất khiếp sợ cách làm của Đoan Mộc Kình Thương, nhưng hắn không phải người đầu tiên nghiền nát mầm non đạo quả.
Người đầu tiên tự tay nghiền nát mầm non đạo quả, chính là Nhan Chính, về phần người giỏi nhất thì là Từ Khởi Bạch, những lời Đoan Mộc Kình Thương nói hôm nay, rất giống hai huynh đệ bọn họ, dám làm tiên phong, không câu nệ, làm việc ngoài dự kiến, nhưng cuối cùng đều đạt được những thành tựu khiến người ta phải nhìn theo.
Đoan Mộc Vệ Lê mặc dù lửa giận bùng lên trong lòng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của con trai mình, lửa giận trong lòng ông trong nháy mắt lắng xuống, “Tùy con, chỉ cần sau này con không hối hận là được.”
Đoan Mộc Vệ Lê dù tức giận nhưng cũng biết tính con trai, đã quyết định thì dù Thiên Vương lão tử có đến cũng không thay đổi được quyết định của nó.
“Đa tạ phụ thân.” Đoan Mộc Kình Thương chắp tay nói, “À phụ thân, Bạch Dạ thế nào rồi?”
Mà Từ Tống một bên nghe Đoan Mộc Kình Thương xử lý mầm non đạo quả, cả người đều choáng váng, “Tình huống gì vậy, Đoan Mộc Kình Thương lại nghiền nát mầm non đạo quả? Thật là lãng phí của trời a, trên đời này sao có người phá của vậy a, dù ngươi không cần, ngươi có thể bán cho người cần giá cao, đây chính là cơ hội phát tài đó!”
“Từ Tống ca ca, huynh tỉnh rồi à.” Mặc Dao thở hồng hộc chạy đến trước mặt Từ Tống, rõ ràng là đã chạy một quãng đường không ngắn, giờ mặt vẫn còn đỏ bừng.
“Dao Nhi, vừa rồi muội đi đâu?” Từ Tống hiếu kỳ hỏi.
“Ta, ta vừa rồi về phòng mình một chuyến, cầm chút đồ tùy thân.” Mặc Dao đáp.
Chưa chờ Từ Tống trả lời, chỉ nghe thấy giọng Đoan Mộc Kình Thương mang theo vài phần kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nhìn cha mình, nói: “Phụ thân, vợ của Bạch Dạ thật đã chết rồi sao?”
“Đúng, chuyện này do chính Nhan Chính nói với ta, hắn đã đưa Bạch Dạ cùng những học sinh Viện Nhan Thánh Thư về Đại Lương Trung Châu rồi, đáng tiếc, Bạch Dạ dù đã lấy được bất hủ chi cốt, nhưng vợ hắn không chống đỡ nổi tới lúc hắn về.” Đoan Mộc Vệ Lê giọng có chút bất đắc dĩ.
Nghe được tin này, Đoan Mộc Kình Thương im lặng, hắn không ngờ vợ của Bạch Dạ lại chết rồi, rõ ràng thời gian trước Bạch Dạ còn nói cơ thể vợ mình ngày càng chuyển biến tốt, chỉ cần hắn lấy được bất hủ chi cốt là có thể cứu được vợ, vì sao lại thành thế này.
Cái dự cảm bất an của mình rốt cuộc vẫn thành sự thật.
“Bạch Dạ hắn có ổn không?” Đoan Mộc Kình Thương hỏi.
“Hắn, không được tốt lắm, Nhan Chính đã đánh ngất hắn rồi đưa đi.” Đoan Mộc Vệ Lê không nói hết, nhưng phần còn lại thì không cần nói cũng hiểu.
“Ta muốn đi thăm Bạch Dạ.” Đoan Mộc Kình Thương nói.
Đoan Mộc Vệ Lê không ngăn cản con mình, mà nhẹ nhàng vỗ vai con, nói: “Đi đi, có những chuyện thời gian có thể xóa nhòa tất cả, nhưng có những người, có những việc lại khắc sâu trong lòng.”
Đoan Mộc Kình Thương khẽ gật đầu, sau đó nhìn Ninh Bình An, đi đến bên cạnh hắn cúi người chào: “Ninh tiên sinh, xin hãy dẫn Kình Thương cùng tới Nhan Thánh Thư Viện.”
Ninh Bình An quan sát tỉ mỉ Đoan Mộc Kình Thương, khẽ gật đầu, nói: “Ừ, chuyện của Bạch Dạ không dễ chịu, nhất định phải có bạn thân bên cạnh, con là một trong số ít những người bạn tốt có thể trải lòng của hắn, đi cùng hắn cũng tốt.”
“Đa tạ tiên sinh.” Đoan Mộc Kình Thương chắp tay nói.
“Từ Tống, chúng ta về thôi, phần thưởng xếp hạng trong Thiên Nhân chi chiến lần này, ta sẽ tìm phu tử sau.” Ninh Bình An quay đầu nhìn Từ Tống nói.
“Vâng thưa lão sư.” Từ Tống gật đầu đáp ứng.
“Mặc Dao, con thật sự quyết định sau này cùng ta và Từ Tống du lịch các nước sao, ta mang Từ Tống đi lịch luyện, không phải du sơn ngoạn thủy, cũng không phải dạo chơi các nước, con phải chuẩn bị tốt tinh thần chịu khổ đó.” Ninh Bình An nhìn Mặc Dao nghiêm túc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận