Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 292 nhằm vào tung hoành kiếm pháp « Ngũ Đố » kiếm pháp, tung hoành tương hợp

Chương 292: Nhằm vào tung hoành kiếm pháp «Ngũ Đố» kiếm pháp, tung hoành tương hợp.
Nghe tiếng nghị luận xung quanh, Từ Tống cũng bất đắc dĩ lắc đầu, những người này đối với pháp gia mù quáng tự phụ, thật sự là đến mức khiến người tức sôi cả lên.
“Đã như vậy, vậy thì bắt đầu đi.” Từ Tống chậm rãi mở miệng.
“Tốt.” Thương Vô Lượng đáp lời, sau đó lấy hộp kiếm chứa thanh cự kiếm kia ra, từ đó rút ra Nhuốm Máu và Hàn Sương hai thanh trường kiếm.
Từ Tống lần này cũng lấy từ trong ngọc bội của đệ tử thân truyền ra Thủy Hàn kiếm và Hàm Quang kiếm, hai thanh song kiếm, tay trái cầm Hàm Quang, tay phải cầm Thủy Hàn.
Thương Vô Lượng nhìn thấy tay trái của Từ Tống chỉ nắm một chuôi kiếm màu lam, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, Thủy Hàn kiếm thì hắn đã từng thấy, còn chuôi kiếm tay trái của Từ Tống kia là gì?
“Thương Sư Huynh, hôm nay chúng ta song kiếm đối song kiếm, xem kiếm pháp ai hơn một bậc.” Từ Tống chậm rãi mở miệng.
“Tốt.” Thương Vô Lượng lên tiếng, đem hai thanh trường kiếm khua vào nhau, sau đó hai thanh kiếm bắt đầu tản ra kiếm khí ngập trời.
“Thương Sư Huynh, đã vậy thì bắt đầu đi.” Từ Tống chậm rãi mở miệng, một khắc sau, màu vàng tài hoa trên người hắn lưu chuyển, tay trái cầm Hàm Quang kiếm cũng được tài hoa gia trì, hiện ra thân kiếm.
Ngay sau đó từng đạo kiếm khí đan xen trên quảng trường, phát ra tiếng va chạm kim loại khiến người da đầu tê dại. Lúc này trên quảng trường, từng đạo kiếm khí giăng khắp nơi, tỏa ra uy áp kinh khủng.
“Oanh!” Một tiếng va chạm kiếm khí kinh khủng vang lên, đám học sinh chung quanh chỉ cảm thấy màng nhĩ như muốn vỡ nát.
Trong ánh mắt săm soi của mọi người, Thương Vô Lượng cầm Nhuốm Máu và Hàn Sương hai thanh trường kiếm trong tay, từ không trung chậm rãi rơi xuống. Từ Tống thì đứng tại chỗ, Hàm Quang và Thủy Hàn hai thanh kiếm đặt trước ngực, mang nụ cười nhàn nhạt trên mặt.
Thương Vô Lượng hít sâu một hơi, nhìn về phía Từ Tống, nói nhỏ: “Thực lực của Từ sư đệ lại mạnh lên rồi.” “Thương Sư Huynh nếu vẫn còn giấu thực lực thì e là không đỡ nổi ta trăm chiêu.” Từ Tống chậm rãi vung song kiếm trong tay, vừa rồi cùng Thương Vô Lượng giao đấu, thoạt nhìn là thế lực ngang nhau, kỳ thực Từ Tống đã hoàn toàn chiếm thượng phong. Hàm Quang kiếm bên tay trái của Từ Tống sử dụng túng kiếm pháp, Thủy Hàn kiếm bên tay phải thì sử dụng giơ kiếm pháp, giơ kiếm bá đạo vô song, túng kiếm thẳng tiến không lùi, từng đạo kiếm khí giăng khắp nơi hoàn toàn áp chế Thương Vô Lượng, làm hắn hiểm tượng liên tục, nếu không nhờ tu vi của hắn cao hơn Từ Tống một đại cảnh giới, trong vòng mười chiêu tất bại.
“Nếu ta không nhìn lầm, sư đệ tay trái sử dụng, chính là túng kiếm pháp?” Thương Vô Lượng hai thanh kiếm trong tay phân biệt tỏa ra hồng quang và lam quang, trong giọng nói có vài phần lạnh lẽo, “Chẳng lẽ sư đệ không biết, Hàn Thánh Lục pháp, một trong «Ngũ Đố» bên trong có một kiếm chiêu, chính là thiết lập ra để nhằm vào tung hoành kiếm pháp.” “Thánh nhân nghị bao nhiêu, luận độ dày vì đó chính. Cho nên phạt mỏng không làm từ, Tru Nghiêm không làm lệ, xưng tục mà đi cũng. Cố sự vì tại thế, mà chuẩn bị vừa tại sự tình.” Thương Vô Lượng trên thân tài hoa lưu chuyển, chậm rãi mở miệng, “Thương mỗ hôm nay liền cho sư đệ mở mang kiến thức một chút kiếm chiêu do Hàn Thánh sáng tạo ra.” “«Ngũ Đố» kiếm pháp, mặc dù không bằng sự tinh diệu của tung hoành kiếm pháp, nhưng lại do Hàn Thánh cố ý sáng tạo ra để nhằm vào tung hoành kiếm pháp.” Thương Vô Lượng vừa dứt lời, hai thanh kiếm trong tay bắt đầu chậm rãi dung hợp, lát sau, một thanh trường kiếm toàn thân tỏa ra ánh sáng đỏ lam xuất hiện trong tay Thương Vô Lượng.
“Ta có nghe lão sư nói qua, nhưng ta nghĩ rằng, ta sẽ không thua.” Từ Tống nhìn thanh trường kiếm đỏ lam trong tay Thương Vô Lượng, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, hắn cũng muốn được mở mang kiến thức xem «Ngũ Đố» kiếm pháp có gì tinh diệu.
“Sư đệ, chuẩn bị xong chưa?” Thương Vô Lượng nhìn Từ Tống, chậm rãi mở miệng.
“Thương Sư Huynh cứ việc xuất thủ.” Từ Tống khẽ cười một tiếng, chắp tay nói.
“Tốt.” Thương Vô Lượng vừa nói xong, tay cầm trường kiếm đỏ lam phóng về phía Từ Tống, chạm vào song kiếm của Từ Tống.
Từ Tống lần nữa thi triển tung hoành kiếm pháp, chỉ là lần này, hắn cảm thấy rõ kiếm ý của Thương Vô Lượng càng mạnh, mỗi một chiêu, mỗi một thức của mình đều bị Thương Vô Lượng sớm đoán ra, tung hoành kiếm pháp vốn nên chiếm thượng phong, lại chẳng làm gì được Thương Vô Lượng.
“Sư đệ, nếu lại không dùng chút bản lĩnh thật sự thì hôm nay ngươi sẽ thua trong tay ta.” Từ Tống có thể lấy thơ nhập mực, ngâm vịnh chiến sự có thể gia tăng chiến lực bản thân, mà Từ Tống giao thủ với mình hơn mười chiêu rồi mà vẫn không ngâm vịnh, chỉ đấu kiếm pháp, đủ để chứng minh Từ Tống căn bản không dùng toàn lực.
“So với chiến thơ, ta càng có lòng tin với kiếm pháp của mình.” Song kiếm của Từ Tống đột nhiên ép xuống, một đạo kiếm khí giăng khắp nơi, lóe ra ánh vàng trực bức Thương Vô Lượng.
“Sư đệ ngược lại rất tự tin.” Thương Vô Lượng trên mặt nở một nụ cười thản nhiên, sau đó chậm rãi vung trường kiếm đỏ lam, từng đạo kiếm khí đỏ lam quấn quanh bốn phía trường kiếm, ngay sau đó một đạo kiếm khí đỏ lam to lớn trực bức luồng kiếm khí màu vàng kia.
“Oanh!” Một tiếng nổ lớn vang lên trên quảng trường, ngay sau đó một đạo kiếm khí dài mấy trăm trượng trực bức tám phương, uy áp đáng sợ khiến tất cả mọi người nhao nhao lui lại.
Mọi thứ kết thúc, Từ Tống vẫn không hề hấn gì, chỉ là khí thế của hắn dần dần trở nên lăng lệ, hai thanh kiếm trong tay đều tỏa ra kiếm ý doạ người.
“Thương Sư Huynh, thời gian trước, sau khi sư phụ dạy xong túng kiếm pháp cho ta, lại truyền cho ta một chiêu, ta luyện tập mấy ngày cũng cảm thấy thuận tay, xin Thương Sư Huynh chỉ điểm đôi chút.” Cảm nhận được kiếm ý ngập trời trên người Từ Tống, Thương Vô Lượng trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
“Tung hoành tương hợp.” Kiếm trong tay Từ Tống hóa thành hai đầu long ảnh, quấn quanh tay Từ Tống, sau đó hai đầu long ảnh trong hư không giao hội lại với nhau, hóa thành một đạo Cự Long đen trắng, Cự Long đen trắng lao thẳng tới Thương Vô Lượng, không gian xung quanh đều trở nên vặn vẹo.
“Quả nhiên là tung hoành tương hợp! Thiên phú như vậy, ta còn kém xa.” Trong lòng Thương Vô Lượng vừa kinh hãi vừa dùng trường kiếm đỏ lam vung ra hơn trăm đạo kiếm khí đỏ lam đón lấy Cự Long đen trắng kia.
“Oanh!” Cự Long đen trắng chạm vào kiếm khí đỏ lam, phát ra một tiếng nổ lớn, không gian xung quanh cũng trở nên tan vỡ.
Một lát sau, mọi thứ trở lại như cũ, trường kiếm đỏ lam trong tay Thương Vô Lượng lần nữa biến thành hai thanh trường kiếm, rời khỏi tay, cả người càng bị hất văng ra, đâm vào vách tường một đại điện phía xa, vách tường đại điện dưới một kích này cũng vỡ vụn.
“Thương Sư Huynh, đa tạ.” Từ Tống chậm rãi thu hai thanh kiếm trong tay, nhìn về phía Thương Vô Lượng đang nằm trong phế tích, chắp tay nói.
Tất cả học sinh pháp gia ở đây đều ngây người, đến thở mạnh cũng không dám, bọn họ hoàn toàn không ngờ tới Thương Sư Huynh luôn chiếm thế thượng phong vậy mà lại bị đánh bại, còn thua thảm hại như vậy, mấu chốt nhất là, người kia vẫn chỉ là tu vi cử nhân.
“Sư đệ, ta thua rồi.” Thương Vô Lượng từ trong phế tích đứng dậy, vẻ mặt có chút thoải mái, chiêu kiếm của Từ Tống có lực bộc phát cực mạnh, tuy hắn bị Từ Tống đánh bay, nhưng cũng hóa giải phần lớn lực đạo của kiếm kia, cho nên chỉ bị thương nhẹ, hắn nhìn Từ Tống, biết mình quả thực đã thua, tựa như lần trước thua trước thanh niên mặc áo đen kia, căn bản không có phần thắng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận