Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 251 kén ăn hiểm người đi một kiện việc thiện, cũng có thể được chí, bị thiên hạ dự xưng anh hùng.

Chương 251, kẻ khó ưa làm một việc thiện, cũng có thể thành công, được thiên hạ xưng tụng anh hùng.
Trong thành Trung Châu, chuyện Từ Tống và thị vệ phủ Thái Úy đánh nhau trên đường nhanh chóng lan truyền khắp thành, ngõ lớn phố nhỏ đều bàn tán xôn xao.
"Từ Tống oai phong thật đấy, vậy mà dám đóng băng hết đám thị vệ phủ Thái Úy ngay trên đường."
"Đúng vậy, thiếu tướng quân Từ cũng thừa nhận rồi, hắn chỉ đang giả vờ là kẻ ăn chơi trác táng thôi, thực ra vẫn luôn âm thầm tu hành, chỉ là để tự bảo vệ mình khỏi bị ám hại thôi."
"Chuyện này vừa xảy ra, chắc chắn quân phủ sẽ công khai tuyên dương thôi, cái tiếng ăn chơi của Từ thiếu tướng quân, nhất định có thể tẩy sạch rồi."
"Từ thiếu tướng quân này đáng sợ thật, giữa đường giết người, mà không chút do dự, hơn nữa, chỉ một kiếm thôi mà mười mấy thị vệ liền biến thành tượng băng, thực lực như vậy, đơn giản là quá đáng sợ."
"Con trai của nhân đồ tướng quân, sao có thể là người tầm thường được?"
Trong chốc lát, cả thành Trung Châu đều đang bàn tán chuyện của Từ Tống. Cảnh tượng Từ Tống ra tay đã bị truyền miệng, càng ngày càng thêm mơ hồ. Cộng thêm Tướng Quân Phủ âm thầm tung ra đủ loại tin tức "nội tình", mọi người cũng bắt đầu tin rằng những "chuyện ác" của Từ Tống những năm qua đều là giả vờ.
Trong phủ tướng quân, Từ Tống và Mặc Dao đang ngồi trong thư phòng, cùng Công Tôn Thác bàn luận về những chuyện đã xảy ra hôm nay và những manh mối mà mình đã có được trong thanh lâu.
"Thiếu gia, dựa theo những manh mối mà ngài điều tra được hôm nay, Âm Dương gia chắc chắn là kẻ đứng sau mọi chuyện, không ngờ tới cái môn phái mà ta chưa từng để vào mắt, lại có những thủ đoạn như vậy."
Vẻ mặt Công Tôn Thác có chút ngưng trọng. Trong chư tử bách gia, môn phái thần bí nhất chính là Âm Dương gia. Bản thân ông sống hơn 700 năm, gặp qua không ít thiên tài của các môn phái khác, nhưng thiên tài của Âm Dương gia thì ông chưa từng gặp một ai. Điều này cho thấy Âm Dương gia phần nào là sống ẩn dật, không giao thiệp với bên ngoài, tựa như siêu thoát khỏi thế tục vậy.
"Thiếu gia, ngài không bắt được gã cách ca kia, là chuyện tốt."
Công Tôn Thác ngồi thẳng lưng, bây giờ Âm Dương gia đã muốn xuất thế, mình cũng cần phải cho thiếu gia biết sự thần bí của họ.
"Thiếu gia, có một chuyện ngài có thể vẫn chưa biết, mấy ngày trước, khi sư đệ ta cùng phu tử đến Tề Quốc thì bị Âm Dương gia vây giết."
"Cái gì?"
Từ Tống và Mặc Dao đều lộ vẻ kinh hãi. Phải biết rằng, phu tử là cảnh giới Á Thánh, chính là đỉnh cao của thế giới này. Âm Dương gia vậy mà dám vây giết cả phu tử, chẳng lẽ bọn họ đúng là lão già treo cổ, muốn chết hay sao?
"Đúng vậy, vây giết sư đệ ta và phu tử có tất cả năm người, ba tên Bán Thánh, hai tên Á Thánh, đồng thời tuổi của bọn chúng đều tầm trên dưới 500 tuổi." Vẻ mặt Công Tôn Thác càng thêm ngưng trọng.
"Sao có thể? Sao Âm Dương gia lại có những Á Thánh trẻ tuổi như vậy?"
Từ Tống lộ vẻ khó tin, trước kia hắn từng nghe lão sư của mình nói, thiên địa tụ biến, đại đạo chuyển dời, gần 500 năm không có ai đột phá được cảnh giới Á Thánh, vậy mà Âm Dương gia lại đột nhiên xuất hiện hai người trẻ như vậy?
Mặc Dao cũng thấy không có khả năng, liền lên tiếng hỏi: "Thác gia gia, có phải bọn chúng cố tình cải biến hình dạng của mình, cho nên phu tử và Trữ lão tiên sinh mới phán đoán sai tuổi tác của họ không?"
"Ba vị Bán Thánh đã chết dưới tay sư đệ ta, còn hai vị Á Thánh kia thì dùng thân hóa chú, lấy mạng đổi mạng, muốn kéo theo phu tử đồng quy vu tận, nhưng cuối cùng thất bại. Sư đệ ta đã dò xét cốt linh của thi thể bọn chúng, xác định năm người đều đúng là tuổi đó."
"Dù sao hình dạng có thể thay đổi, nhưng cốt linh thì không thể sửa được."
Lời của Công Tôn Thác khiến Từ Tống và Mặc Dao im lặng. Từ Tống hoàn toàn không ngờ tới thế lực của Âm Dương gia lại lớn mạnh đến vậy.
"Lão phu nói những điều này là muốn thiếu gia cẩn thận với Âm Dương gia." Công Tôn Thác chậm rãi nói: "Tuy nhiên, thiếu gia ngài cũng không cần lo lắng quá mức, ta nghe sư đệ nói, những người kia tuy đạt đến cảnh giới Bán Thánh và Á Thánh, nhưng chiến lực của bọn chúng lại không tương xứng với cảnh giới, hẳn là đã dùng phương pháp nào đó để cưỡng ép nâng cao cảnh giới."
"Á Thánh chân chính khi đột phá sẽ gây ra thiên địa dị tượng, nhưng hai người của Âm Dương gia kia thì không có bất kỳ thiên địa dị tượng nào, điều này cho thấy cảnh giới Á Thánh của bọn chúng không được thiên địa thừa nhận."
Lời của Công Tôn Thác khiến Từ Tống và Mặc Dao thở phào một hơi, Từ Tống mở miệng nói: "Thác gia gia, ngài trước đó nói, Âm Dương gia là môn phái thần bí nhất trong chư tử bách gia, vậy thì Âm Dương gia rốt cuộc đã mạnh đến mức nào rồi?"
"Cụ thể mạnh đến cỡ nào, ta cũng không nói được, dù sao ta cũng ít khi giao đấu với người của Âm Dương gia, chỉ biết bọn chúng rất am hiểu chú thuật, điểm này ngài phải cẩn thận." Công Tôn Thác căn dặn Từ Tống.
"Minh bạch."
Từ Tống gật đầu, ghi tạc lời Công Tôn Thác nói trong lòng.
Công Tôn Thác thấy không khí có chút căng thẳng, liền đổi chủ đề: "Thiếu gia, chuyện ngài hôm nay giết thị vệ phủ Thái Úy trên đường đã lan truyền khắp Trung Châu, một thời gian nữa, cái tiếng ăn chơi của ngài sẽ được tẩy sạch."
"Thật sao? Thác gia gia, chẳng phải Từ Tống ca ca chỉ là giết mấy người ở trên đường thôi sao?" Mặc Dao có chút ngơ ngác, theo cô thấy, chuyện này vốn chẳng có gì to tát.
"Thiếu nãi nãi vẫn còn quá nhỏ, không hiểu lòng người." Công Tôn Thác cười vuốt chòm râu.
Từ Tống tiếp lời: "Dao Nhi, nếu hôm nay người ra tay là Lý Thúc, vậy thì Tương Quân Phủ sẽ mang tiếng xấu, phủ Thái Úy cũng sẽ đổ tội lên đầu Tướng Quân Phủ, đến lúc đó tướng quân phủ của chúng ta sẽ bị bêu danh."
"Nhưng hôm nay người ra tay lại là ta, tất cả đều khác trước."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta là kẻ ăn chơi."
Từ Tống mỉm cười, khiến Mặc Dao có chút khó hiểu.
"Người tốt làm trăm việc thiện, khó tránh khỏi sẽ có một việc làm sai, vậy cũng sẽ bị thế nhân phỉ nhổ, còn kẻ khó ưa làm một việc thiện, cũng có thể thành công, được thiên hạ xưng tụng là anh hùng."
Mặc Dao hơi sững sờ, cuối cùng cũng hiểu ý của Từ Tống, "Ý của Từ Tống ca ca là, lần này ngươi cố tình ra tay, là để thế nhân biết, ngươi không phải là người bất tài vô dụng như người khác nói, mà đã là bậc văn nhân."
Từ Tống gật đầu, "Không sai, khi ta thể hiện thực lực phi thường, mọi người sẽ thay đổi cách nhìn về ta. Cộng thêm việc ta trước mặt mọi người thừa nhận, mình trước kia chỉ đang giả vờ, ai cũng có tâm lý sợ kẻ mạnh, mọi người tự nhiên sẽ coi đó là sự thật."
Công Tôn Thác hài lòng nhìn Từ Tống, tiếp tục bổ sung: "Thiếu gia nói không sai, hiện tại Tướng Quân Phủ cũng đang ngầm giúp đỡ, qua ít ngày nữa, chỉ cần thiếu gia thể hiện tài năng của mình trước mặt mọi người, cái danh ăn chơi đó sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn, thiếu gia cũng có thể khôi phục lại danh dự của bản thân."
"Những cái này có đáng gì, chỉ là những thủ đoạn giao tiếp xã hội thông thường thôi mà." Từ Tống khoát tay, hắn thấy những chuyện mình làm đều chẳng đáng gì.
"Giao tiếp xã hội? Giao tiếp xã hội là như thế nào?" Mặc Dao đây là lần đầu tiên nghe thấy cách xưng hô này.
Từ Tống ngẩn người, sau đó giải thích: "Chính là có ý là rửa sạch tiếng xấu của mình."
Công Tôn Thác thì đưa ra nghi vấn của mình: "Lão phu chỉ là có một chuyện không rõ, cái phủ thái úy này đã ăn quả đắng không ít trong phủ của chúng ta rồi, tại sao vẫn còn phái người chặn xe?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận