Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 713 bí mật, sáu vị phó quan chủ, sáu vị sư huynh

Chương 713: Bí mật, sáu vị phó quan chủ, sáu vị sư huynh.
Từ Tống từ miệng Nhan Văn đã có được đáp án, là bởi vì thiên quan rượu chính là do y gia phối chế, tuy cùng rượu một vị, nhưng kỳ thật giống thuốc hơn, có thể nhanh chóng khôi phục tài hoa, đồng thời cũng giúp văn nhân giữ được sự tỉnh táo và trị liệu vết thương.
Mà Từ Tống cũng biết được một số bí mật cùng quy tắc về thiên quan trong lúc nói chuyện với Nhan Văn.
Đầu tiên, mỗi một quan ải, quan chủ hay phó quan chủ, nhất định phải là bán thánh có chiến lực cực mạnh đảm nhiệm, bởi vì quan ải lâm thời nằm trong Hỗn Độn giới, chỉ có chiến lực đủ mạnh mới có thể ứng phó với các tình huống đột phát.
Thứ hai, trong Hỗn Độn giới có 300 quan ải lâm thời, mỗi một quan ải đều cách nhau rất xa, cho nên các văn nhân ở mỗi quan ải phần lớn đều phải tự lực cánh sinh. Tuy nhiên, một khi có một quan ải nào đó bị đại quân dị tộc tiến công, gặp nguy cơ sớm tối, thì các quan ải khác cũng nhất định phải toàn lực chi viện.
Cuối cùng, là một vài bí mật về Hoang tộc và Man tộc, Man tộc và Hoang tộc tuy cùng sáu tộc khác được chọn là Hỗn Độn bát tộc, nhưng thực tế địa vị của hai tộc trong Hỗn Độn giới không cao.
Man tộc là vì trí thông minh không cao, nhưng lại có năng lực sinh sôi cực mạnh, nên chúng luôn bị sáu tộc còn lại xem như công cụ, mỗi lần tiến công quan ải, Man tộc đều làm quân tiên phong.
Về phần Hoang tộc, thì là vì tư lịch thực sự còn non trẻ. Theo như sách ghi chép, từ khi Hoang Thần xuất sinh đến lúc thành tựu danh hiệu Hoang Thần, đến nay cũng chỉ mới hơn hai vạn năm, điều này có nghĩa Hoang tộc chỉ mới có 20.000 năm lịch sử.
Cần biết, những chủng tộc mạnh mẽ khác trong Hỗn Độn giới, các cường giả cấp Tổ trong tộc bọn chúng đều sống không chỉ hai vạn năm, vì thế, Hoang tộc nhân tài mới nổi này tự nhiên không được các chủng tộc khác coi trọng, càng không cần nói đến việc Hoang Thần của Hoang tộc còn chết trong tay Thận Long, tọa kỵ của Khổng Thánh, khiến địa vị của Hoang tộc lại càng giảm sút.
"Nhan sư huynh, đa tạ huynh đã cho ta biết nhiều bí mật như vậy."
Từ Tống nói, cầm bầu rượu lên rót đầy bát rượu cho Nhan Văn.
“Những điều ta nói đều là nghe sư phụ giảng hoặc nghe các vị sư huynh nói chuyện phiếm, ngươi đừng thấy mọi người trong thiên quan đều gọi ta Nhan sư huynh, kỳ thật ta năm nay mới chỉ 28 tuổi. Sở dĩ bọn họ tôn kính ta là vì ta đã đến quan ải lâm thời này mười hai năm rồi.” Nhan Văn cũng không hề biết tuổi thật của mọi người ở đây, mà cho rằng bọn họ vẫn như dĩ vãng, là học sinh do ngũ đại thư viện đưa tới.
“Mười hai năm? Vậy Nhan sư huynh đến đây từ năm 16 tuổi sao?” Từ Tống tò mò nhìn Nhan Văn.
“Đúng vậy.” Nói đến đây, Nhan Văn lộ vẻ cảm khái, cười nói: “Thời trẻ ngông cuồng, tự cho rằng nhập mực thành thơ là có thể coi thường văn nhân thiên hạ, vì muốn chứng minh bản thân với đại ca mà ta đã phạm sai lầm lớn trong yến tiệc giao lưu của ngũ viện, đã hãm hại người bằng Văn Đạo. Về sau, chính là phu tử lão nhân gia đã ra mặt dàn xếp mọi chuyện.”
“Sau đó, đại ca nói với ta, muốn chứng minh bản thân thì hãy đến thiên quan giết dị tộc, đừng chĩa thương về người một nhà. Mà ta lúc đó còn giận dỗi với đại ca, liền cầu phu tử đưa ta đến quan ải này, mặc ta sống chết thế nào. Không ngờ ta ở lại đây đã mười hai năm rồi.” Nói tới đây, Nhan Văn dường như nghĩ ra chuyện gì vui vẻ, cười to nói: “Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là quyết định đúng đắn nhất đời ta, ở nơi này, ta gặp được lão sư và các vị sư huynh đệ, nếu không có sự dạy dỗ của lão sư thì bây giờ ta có lẽ vẫn là một kẻ ngông cuồng tự đại không coi ai ra gì."
“Nói vậy, Nhan sư huynh định sẽ ở lại đây luôn sao?” Từ Tống nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên rồi, ta còn trẻ, tuy bây giờ chỉ là một phó thống lĩnh, nhưng mấy vị sư huynh đều nói, chỉ cần ta đột phá bán thánh thì vị trí thống lĩnh ở chỗ này sẽ thuộc về ta. Đến lúc đó ta sẽ có thể giúp đỡ lão sư và các vị sư huynh!” Nhìn ánh mắt sáng ngời của Nhan Văn, Từ Tống trầm mặc. Hắn cảm nhận được, Nhan Văn thực sự thích nơi này. Có lẽ nơi đây đối với những văn nhân mặc khách bên ngoài là nơi không muốn đến nhất, nhưng đối với những người đã ở lại thì nơi này là nơi tốt đẹp nhất.
Nhan Văn cười đứng dậy, một tay cầm bát, một tay xách bầu rượu, nói: "Từ sư đệ, có muốn cùng ta đi mời rượu các sư huynh và lão sư không?” “Được.” Từ Tống không từ chối, cùng Nhan Văn đến bàn của sáu vị phó quan chủ thiên quan, Nhan Văn thấy sáu vị sư huynh liền cười nói: “Các ca ca, Tiểu Văn đến mời các huynh uống rượu.”
"Ngươi tiểu tử, rõ ràng uống không say, mà lại cứ làm bộ dạng say sưa, sao thế, lại để ý đến bảo bối nào của bọn ta?" Một người dáng người vạm vỡ, lưng hùm vai gấu cười mắng, nhưng trên mặt tràn đầy cưng chiều với Nhan Văn.
"Hắc hắc, đại sư huynh, xích viêm thương của huynh, ta nhớ thương đã lâu rồi. Đợi khi nào tu vi của ta đạt đến văn hào, huynh nói sẽ đưa cho ta mà, tuyệt đối đừng nuốt lời nha." Nhan Văn cười đáp.
"Ngươi tiểu tử này, mới vừa mượn Nhan Thánh truyền thừa đột phá Hàn Lâm mà đã nghĩ đột phá văn hào sao? Từng bước một thôi có biết không hả?" Một người khác nhìn gầy gò, dáng người thấp bé đáp lại.
“Hừ hừ, Ngũ sư huynh, lời nói của huynh tràn đầy ghen tị nha, có phải hâm mộ tốc độ nhập mực thành thơ của ta không?” Nhan Văn đắc ý nhìn vị Ngũ sư huynh kia, cười nói: “Chỉ cần ta có thể đạt đến văn hào trong vòng 50 năm, thì cái vạn nhẫn kiếm sư huynh đã hứa, ta nhất định sẽ nhận.” Ngay lúc Ngũ sư huynh định phản bác, một người ngồi bên phải hắn lên tiếng: “Chỉ cần sư đệ tự thân tu vi đạt đến văn hào, đừng nói là vạn nhẫn kiếm, mà dù ngươi muốn lột da Ngũ sư huynh thì ta cũng cho ngươi.”
“Ta nói lão Tứ, ngươi có phải quá cưng chiều tiểu tử này rồi không.” “Hắn là tiểu sư đệ, đương nhiên là phải cưng chiều.” Mọi người đang trêu đùa nhau thì Nhan Văn rót đầy rượu vào bát của sáu người rồi quay đầu nhìn Từ Tống, nói: “Từ sư đệ, để ta giới thiệu cho huynh. Sáu người này từ phải sang trái, lần lượt là sáu vị sư huynh của ta, đồng thời cũng là sáu vị phó quan chủ thiên quan. Còn tên của bọn họ thì thật tình ta cũng không biết, ta vẫn luôn gọi bọn họ là sư huynh. Sau này khi huynh gặp họ, cứ gọi là phó quan chủ là được.” "Đã gặp qua sáu vị quan chủ."
Từ Tống bước lên trước, đặt bát trong tay xuống bàn rồi chắp tay hành lễ với sáu người.
“Ngươi chính là thiên tài ngâm bài kim giáp chiến thơ hôm nay đấy à, ta đại diện cho tất cả văn nhân của ải thứ bảy, kính ngươi một chén.” Đại sư huynh ngồi ngoài cùng bên phải nâng chén, trịnh trọng nói với Từ Tống.
Từ Tống thấy vậy cũng nâng chén, cụng ly với đại sư huynh rồi uống một hơi cạn sạch.
“Quan chủ quá khen rồi.” Từ Tống đặt bát xuống, cung kính đáp lời.
“Nghe lão sư nói các ngươi tới đây đều là để rèn luyện, có lẽ không lâu nữa sẽ rời đi. Nhưng đã đến nơi này, thì phải tuân thủ mệnh lệnh, có như vậy chúng ta mới đảm bảo an toàn cho các ngươi được. Nơi này là chiến trường chứ không phải học viện, chúng ta không muốn vì một vài thói quen xấu mà dẫn đến chuyện ngoài ý muốn xảy ra.” Một người đàn ông có thần sắc cực kỳ lạnh lùng ngồi bên trái đại sư huynh thản nhiên nói.
“Nhị đệ, hôm nay là ngày ăn mừng, không cần nghiêm túc vậy. Nào, đứng dậy cùng ta kính từ tiểu hữu một chén.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận