Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 582 gia quốc tương diệt, gì tiếc thân này, ta nguyện dùng không trọn vẹn chi thân, đổi Cương Thổ hoàn chỉnh

Trong chốc lát, hào quang màu tím trên người Hàn Diễn bắt đầu không ngừng trào ra, lập tức hóa thành một đám ngọn lửa cháy hừng hực, cả người Hàn Diễn bị ngọn lửa màu tím bao quanh, lửa cháy dữ dội, kéo dài chừng nửa khắc đồng hồ. Ngọn lửa dần tản đi, chỉ thấy một thanh niên mặt lạnh tanh, mặc trường bào hoa văn vân tím xuất hiện trước mặt mọi người, chính là dáng vẻ thời trẻ của Hàn Diễn, hắn hiện giờ đã hoàn toàn không còn vẻ già nua yếu đuối trước kia, toàn thân tràn đầy khí thế cường hãn.
"Từ nuốt đạo quả, cực điểm thăng hoa, đổi lấy một ngày cảnh giới văn hào đỉnh phong, Hàn Diễn, ngươi hà tất phải như vậy?" Mạnh Khải nhìn Hàn Diễn, trong ánh mắt thoáng hiện một tia thương xót.
"Mạnh Huynh là hậu nhân của Mạnh Thánh, thân phận tôn quý, từ nhỏ sinh ra ở Tiên Ngoại Thiên, trưởng thành ở tiên sư điện, đã sớm tách biệt khỏi thế tục. Hàn Diễn ta chỉ là một kẻ tục nhân, từ nhỏ sinh ra ở Hàn Quốc, lớn lên ở Hàn Quốc, mỗi một tấc đất của Hàn Quốc đều là nhà ta, ta tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn cương thổ bị người xâm phạm."
"Ta nguyện dùng thân xác không trọn vẹn này đổi lấy cương thổ hoàn chỉnh, tất cả điều này, đáng giá."
Hàn Diễn vừa nói, tay phải chậm rãi duỗi ra, một ngọn lửa màu tím xuất hiện trong lòng bàn tay, ngọn lửa cháy rực rỡ chiếu rõ bàn tay Hàn Diễn.
Mạnh Khải thấy động tác của Hàn Diễn, khẽ thở dài, lập tức chắp tay hành lễ với Hàn Diễn, bày tỏ sự kính trọng của mình, rồi thân ảnh biến mất không chút dấu vết.
"Hàn tiên sinh, ngài đây là cần gì chứ? Từ nuốt bán thánh đạo quả, chính là đi ngược lại đạo lý, sau khi ngã xuống, ngài ngay cả luân hồi cũng không thể nhập, triệt để tan biến giữa trời đất." Văn hào bên cạnh Hàn Diễn thấy Mạnh Khải rời đi, lúc này mới lên tiếng hỏi thăm, giờ phút này nhìn Hàn Diễn, trong lòng hắn trào lên nỗi bi thương vô hạn.
"Gia quốc sắp diệt vong, có tiếc gì thân này, sau lưng ta, là giang sơn cuối cùng của Hàn Quốc ta, những mảnh đất này, là huyết nhục của chúng ta, sao có thể tùy tiện vứt bỏ."
Hàn Diễn nói xong, ngọn lửa màu tím trong lòng bàn tay bay ra, chậm rãi bay đến phía sau hắn, hóa thành một đạo hư ảnh Thánh Nhân màu tím, dáng vẻ của nó chính là Hàn Thánh.
"Chư vị, hãy theo lão phu cùng nhau giết địch, bảo vệ gia quốc." Hàn Diễn vừa dứt lời, hư ảnh Thánh Nhân màu tím sau lưng ầm vang bay ra, hóa thành một dòng lũ màu tím, cuồn cuộn lao về phía các văn nhân của Đại Lương.
"Giết!"
"Giết! Giết! Giết!"
Giờ phút này, tất cả văn nhân Hàn Quốc đều bị hành động của Hàn Diễn làm cho cảm động, lúc này trong lòng họ chỉ có một ý nghĩ, đó là giết, giết chết những kẻ xâm lăng này, bảo vệ giang sơn cuối cùng của họ.
"Chư vị, xin đừng nương tay, toàn lực một trận chiến, ta sẽ cùng Hàn Lão giao chiến, tận khả năng ngăn cản hắn." Bên phía văn hào Đại Lương, Trương Văn Long truyền âm cho các văn hào phía sau, trong số các văn hào ở đây, chỉ có cảnh giới của hắn là thực sự đạt đến đỉnh cao văn hào, có thể tạm thời giao chiến với Hàn Diễn.
Lập tức tất cả các văn hào nhao nhao bay lên cao hơn, giao chiến trên bầu trời, còn các đại nho thì giao thủ giữa không trung. Còn mặt đất là chiến trường của những người có cảnh giới dưới Hàn Lâm, cũng là nơi Từ Tống và đồng đội tham chiến chủ yếu, Doanh Thiên một mình dẫn đầu, trực tiếp vận chuyển tài hoa ngưng tụ thành một cây hắc long thương.
"Giết!" Doanh Thiên hét lớn một tiếng, hắc long thương nổ bắn ra, hóa thành một đạo tinh mang màu đen, đâm thẳng vào một vị tiến sĩ Hàn Quốc, vị tiến sĩ kia cầm trong tay trường thương màu trắng bạc, đụng vào hắc long thương.
"Oanh!" Một tiếng nổ lớn, hắc long thương với thế sấm sét ngàn quân, trong nháy mắt đánh xuyên qua chuôi trường thương màu trắng bạc kia. Trường thương màu trắng bạc khi chạm phải hắc long thương, như băng yếu ớt vỡ vụn, những mảnh vỡ bắn ra tứ phía trên không trung lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Mà văn nhân Hàn Quốc kia cũng bị thương nặng, bị hắc long thương đánh trúng, cả người như diều đứt dây bị cuồng phong cuốn lên, mạnh mẽ bay ngược ra sau.
Ngay lúc đó, một bóng hình xám xịt quỷ dị xuất hiện ở hướng mà văn nhân Hàn Quốc đang bay ngược lại. Đó là Mặc Tri, tay hắn cầm một thanh trường đao nhỏ màu xám, ngay lúc văn nhân Hàn Quốc bay ngược, Mặc Tri vung đao, một đạo đao mang màu xám trong nháy mắt xé toạc không khí, chém về phía văn nhân Hàn Quốc.
Một đao này, không tiếng động, lạnh thấu xương, trong nháy mắt đã chém ngang lưng văn nhân Hàn Quốc. Máu tươi như suối phun, nhuộm đỏ mặt đất, còn thân thể văn nhân Hàn Quốc thì bị chia làm hai nửa giữa không trung, nặng nề ngã xuống đất.
Ngay sau đó, Doanh Thiên và Mặc Tri xông vào trong đám người hỗn loạn. Doanh Thiên cầm hắc long thương trong tay, giống như một con mãnh hổ phát cuồng, nơi đi qua, đều máu chảy thành sông. Doanh Thiên dùng sức tấn công mạnh mẽ chính diện để đánh tan đối thủ, còn Mặc Tri thì thừa cơ phát động một kích trí mạng. Trường đao của hắn lóe lên hàn quang, gần như mỗi lần vung đao, đều mang đi một sinh mệnh.
Vốn dĩ trong mắt người thế tục, những văn nhân cao cao tại thượng, giờ phút này sinh mạng của họ cũng giống như cỏ rác, trong chiến trường, có người bị chém đứt cánh tay, có người bị xé nát lồng ngực, có người bị xuyên thủng đầu, các loại thương thế không phải là trường hợp cá biệt, gần như mỗi phút giây đều có văn nhân không ngừng bị giết.
Còn tình cảnh của Từ Tống và Mặc Dao, lại tồi tệ hơn nhiều, ngay trong khoảnh khắc chiến đấu bắt đầu, Từ Tống và Mặc Dao đã bị gần trăm Hàn Lâm vây khốn, sau đó hết đạo lại đạo tài hoa sắc bén hóa thành đủ loại công kích không ngừng từ bốn phương tám hướng đánh tới, như hạt mưa dày đặc, bao vây Từ Tống và Mặc Dao ở trong đó.
Đối mặt với công kích đầy trời này, trong mắt Mặc Dao hiện lên một tia lo lắng, nàng vung tay, trong lòng bàn tay hàn khí bức người, trong nháy mắt hóa thành một cây tiêu ngọc hoa mai kiêu ngạo. Nàng nhẹ nhàng thổi tiêu, tiếng tiêu uyển chuyển du dương, nhưng mang theo một cỗ ngạo khí. Theo tiếng tiêu vang lên, từng đạo băng trụ từ mặt đất bay lên, giống như rừng băng, bao bọc cẩn mật lấy nàng và Từ Tống ở trong đó. Những băng trụ này trong suốt long lanh, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Ánh mắt Từ Tống lạnh như băng, hắn nắm chặt Thủy Hàn kiếm, thân kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cắm sâu Thủy Hàn kiếm xuống mặt đất.
"Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ bất phục hoàn."
Từ Tống khẽ ngâm nga một câu, thanh kiếm lạnh bắt đầu rung động kịch liệt, hàn khí xung quanh nhanh chóng ngưng tụ, hòa cùng các băng trụ xung quanh, tạo thành một bức tường băng không thể phá vỡ. Tường băng nhanh chóng cao lên, hóa thành một bình chướng, bảo vệ kín Từ Tống và Mặc Dao. Những công kích từ bên ngoài giống như mưa gió dữ dội, mỗi khi chạm vào tường băng, đều phát ra những tiếng oanh minh chói tai, nhưng tường băng vẫn sừng sững như núi, không thể để lại một chút dấu vết nào.
"Oanh! Oanh! Oanh!" Tiếng công kích bên tai không dứt, không khí xung quanh tường băng đầy khói lửa và bụi bặm.
"Nhất thân liên chiến tam thiên lý, nhất kiếm từng khi sổ bách vạn sư."
Một câu thơ bỗng nhiên vang lên bên tai trăm tên Hàn Lâm đang vây công Từ Tống, sau một khắc, từ trong tường băng, một đạo kiếm quang xẹt qua không gian trong nháy mắt, đánh nát mấy đạo tài hoa vây công Từ Tống, còn những Hàn Lâm kia đang ý đồ tiến gần tường băng, cũng bị kiếm quang chấn nhiếp, nhao nhao lui lại.
Đạo kiếm quang này sáng như sao trời, trên không trung vẽ thành một quỹ đạo màu vàng, thu hút sự chú ý của rất nhiều văn nhân trong chiến trường…
Bạn cần đăng nhập để bình luận