Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 51 nếu là năm đó không có phát sinh những chuyện kia, các ngươi cũng sớm đã thành hôn

Chương 51: Nếu năm đó không xảy ra những chuyện kia, các ngươi cũng sớm đã thành thân.
Nghe được Từ Tống trả lời khẳng định, trong mắt Nhan Nhược Từ hiện lên một tia khác lạ. Nàng lấy ra bức tranh do Triệu Lễ Kinh vẽ, mở ra rồi so sánh với Từ Tống.
"Triệu Lễ Kinh vẽ cũng không có gì đặc biệt, dù hình dáng có giống nhau đến mấy phần, nhưng khí chất có phải là kém hơi xa không?"
Nói rồi, Nhan Nhược Từ đưa bức tranh cho Từ Tống, Từ Khởi Bạch và Công Tôn Thác cùng xem. Ba người nhìn thấy "Từ Tống" trên bức họa đều cảm thấy khó chịu. Bởi vì, dù ngũ quan của Từ Tống trong tranh không khác biệt lắm so với người thật, nhưng khí chất lại khác một trời một vực. Từ Tống trong tranh cho người cảm giác "trung thực, chất phác" thậm chí hơi ngốc nghếch, còn Từ Tống ở hiện tại lại phong độ nhẹ nhàng, nho nhã hiền hòa, hai khí chất hoàn toàn khác biệt.
"Sao lại vẽ ta giống mấy cái ông khổ chủ bị 'cắm sừng' trong phim thế?" Từ Tống thầm nghĩ.
Nhưng bên ngoài, Từ Tống bắt đầu hỏi nguyên nhân: "Nhan tỷ tỷ, bức tranh này, tỷ lấy từ đâu ra vậy?"
"Là Triệu Lễ Kinh vẽ, chính là vị học trưởng đã dẫn đường cho ngươi ấy." Nhan Nhược Từ đáp.
Nghe vậy, Từ Tống gật đầu: "Ra là hắn."
"Nhược Từ, hôm nay muội đến đây là để tìm Từ Tống sao?" Từ Khởi Bạch ngồi ở ghế chủ vị, tò mò hỏi Nhan Nhược Từ.
Nhan Nhược Từ không hề ngại ngần gật đầu, nói ra mục đích chuyến này: "Từ thúc thúc, hôm nay con đến là để gặp vị thiên tài viết ra bài thơ 'hoa sen thứ nhất' này."
"Hoa sen thứ nhất? Đó là cái gì?" Từ Tống nghe thấy danh từ này có chút khó hiểu.
"Nhan Thánh Thư Viện hàng năm đều tổ chức 'hoa sen hội', đây cũng là một trong số ít những hoạt động giải trí của thư viện. Năm nào cũng có rất nhiều người tụ tập ở Tiểu Tây Hồ, mọi người cùng nhau thể hiện tài năng, ngâm thơ đối đáp, vẽ tranh, thư viện rất ủng hộ hoạt động này, để mọi người thêm hăng hái. Học viện cũng có các lão sư chuyên trách đánh giá tác phẩm của học sinh." Nhan Nhược Từ kiên nhẫn giải thích.
"Vậy bài thơ gọi 'hoa sen thứ nhất' là do Từ Tống làm sao?" Từ Khởi Bạch tò mò hỏi.
"Đúng vậy, mấy ngày trước thư viện đưa ra bình chọn thơ, Trữ lão tiên sinh thấy bài thơ đó đã vô cùng kinh ngạc, nói đây là bài thơ về hoa sen hay nhất ông từng thấy, có thể coi là đứng đầu. Vì vậy mà danh hiệu 'hoa sen thứ nhất' lan truyền trong học viện. Trữ lão tiên sinh còn nói, người viết được bài thơ như vậy nhất định là thiên tài trong thiên tài."
Khi nói, Nhan Nhược Từ luôn nhìn Từ Tống. Giọng cô rất bình thản nhưng Từ Tống vẫn cảm thấy được sự kinh ngạc và nồng nhiệt trong ánh mắt cô.
"Thiên tài trong thiên tài? Ta không dám nhận đánh giá như vậy. Nếu tỷ khen ta đẹp trai thì ta lại nhận ngay." Từ Tống đùa.
Nghe Từ Tống trả lời, Nhan Nhược Từ càng cười tươi hơn. Cô nghĩ Từ Tống đang khiêm tốn, người viết ra những vần thơ tuyệt mỹ thế kia sao có thể là người bình thường? Trước khi đến cô đã tìm hiểu về cuộc đời Từ Tống. Cô tuy biết Từ Khởi Bạch nhưng không biết nhiều về con trai ông. Khi thấy Từ Tống làm những chuyện xấu, cô đã rất sốc. Một người viết ra những vần thơ ưu mỹ như thế, sao có thể là một kẻ không học thức, là một tên ác bá hoàn khố? Vì thế, cô đã quyết tâm rời khỏi Nhan Thánh Thư Viện, đến phủ tướng quân, để gặp mặt Từ Tống một lần. Nghe tai chưa chắc đã bằng thấy mắt. Chỉ khi tự mình tiếp xúc với Từ Tống mới biết anh là người thế nào.
Ban đầu, Bạch Dạ đã nói với cô là Từ Tống đã được nhận làm đệ tử thân truyền, khai giảng sẽ được gặp mặt nhưng Nhan Nhược Từ không thể đợi được nữa. Cô nóng lòng muốn gặp Từ Tống, nhất là sau khi nghe Ninh tiên sinh đánh giá cao như vậy. Cô càng tò mò. Hôm nay gặp mặt, Nhan Nhược Từ phải thừa nhận rằng, chỉ riêng vẻ ngoài thôi cũng đủ để hấp dẫn phần lớn nữ nhi. Hơn nữa trong mắt anh còn đầy vẻ thanh tịnh, chân thành. Đó là điều cô chưa từng thấy.
Đơn thuần, thiện lương, phong độ nhẹ nhàng, nho nhã hiền hòa, thiên tư trác tuyệt, nghệ thuật thi ca lại đạt tới đỉnh cao. Ngoài những đánh giá đó ra, Nhan Nhược Từ không tìm được từ nào để hình dung Từ Tống. Nếu Từ Tống biết trong lòng Nhan Nhược Từ đánh giá cao mình như vậy, hắn chắc chắn sẽ khen cô nàng tinh mắt. Dù sao hắn vốn chỉ là một sinh viên năm nhất bình thường, sự đơn thuần đó chỉ là cái vỏ bên ngoài thôi.
"Ta nghe Bạch sư huynh nói huynh được Trữ lão tiên sinh thu làm đệ tử thân truyền, huynh giỏi thật đó. Ta cầu lão tiên sinh nhiều lần xin làm đồ đệ, ông đều từ chối." Nhan Nhược Từ cười nói.
Nghe vậy, Từ Tống trả lời: "Có lẽ là vì lão sư cảm thấy Nhan tỷ tỷ đã tài năng đầy mình, không cần ai chỉ bảo vẫn có thể thành tài. So với ngọc quý hoàn hảo không tì vết, lão sư thích dạy dỗ gỗ mục như ta hơn."
Nghe xong Từ Tống trả lời, Nhan Nhược Từ càng cười tươi hơn. Cô không ngờ Từ Tống lại khiêm tốn, còn ví cô là ngọc quý, còn bản thân thì là gỗ mục. Một người tài giỏi như Từ Tống mà là gỗ mục thì tuyệt đại đa số người đọc sách thiên hạ chẳng phải đến gỗ mục cũng không bằng sao? Nhưng con gái ai mà chẳng thích nghe lời khen, Nhan Nhược Từ cũng không ngoại lệ: "Từ đệ thật là biết ăn nói, nếu sau này đệ gặp khó khăn gì trong học viện, cứ đến lầu Trùng Lâu nội viện tìm tỷ tỷ nhé."
"Vậy Từ Tống xin cảm ơn Nhan tỷ tỷ trước."
Khi Nhan Nhược Từ định nói thêm gì đó thì ngọc bội tím bên hông cô đột nhiên lóe lên ánh tử quang. Thấy vậy, Nhan Nhược Từ biến sắc, có chút bối rối, cô liền đứng dậy, thi lễ với Từ Khởi Bạch và Công Tôn Thác: "Từ thúc thúc, Công Tôn tiên sinh, con phải về thư viện. Có dịp con sẽ lại đến thăm hai vị."
Công Tôn Thác khẽ gật đầu, còn Từ Khởi Bạch thì nói luôn: "Nhược Từ, có cần ta đưa con về không?"
"Không cần đâu thúc thúc, con tự về được. Hôm nay con mạo muội đến làm phiền, không dám làm phiền người thêm nữa."
Nói rồi, Nhan Nhược Từ lại mỉm cười với Từ Tống: "Từ đệ, ta rất mong chờ cuộc sống của đệ sau khi vào học viện, lúc đó chắc chắn cả học viện sẽ xôn xao đấy."
"Tiễn Nhan tỷ tỷ."
Nhan Nhược Từ gật đầu rồi biến mất trong đại đường.
"Như bóng với hình, xem ra Nhược Từ cũng đã đột phá tú tài rồi, không hổ là con gái của hắn."
Sau khi thấy bóng dáng Nhan Nhược Từ khuất hẳn, Từ Khởi Bạch cũng không có vẻ gì bất ngờ, ông quay sang nói với Từ Tống: "Con à, ta có chút việc phải đi làm, hôm nay không ở lại với con nữa."
"Phụ thân cứ lo việc quan trọng." Từ Khởi Bạch gật đầu rồi bước ra khỏi hành lang.
Sau khi Từ Khởi Bạch rời đi, giọng Công Tôn Thác vang lên bên tai Từ Tống: "Thiếu gia khẩu tài càng ngày càng giỏi, dụ cho tiểu thư Nhan gia vui vẻ. Đúng là không hổ người viết ra 'yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu' mà."
"Thác gia gia, ai cũng thích nghe lời hay, huống chi cô gái này là con gái viện trưởng thư viện, tất nhiên là ta phải làm quen rồi." Từ Tống quay lại bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Công Tôn Thác gật đầu tán thành rồi nói ra một câu khiến Từ Tống kinh ngạc vô cùng: "Nếu ngươi có thể làm thân được với cô ta, có lẽ cái hôn ước đã bị hủy năm xưa sẽ được nối lại cũng nên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận