Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 432 đầu voi đuôi chuột kết cục, kỳ quái Hàn Quốc thế tử

Chương 432 đầu voi đuôi chuột kết cục, kỳ quái Hàn Quốc thế tử. Hỏa diễm mênh mông nguyên bản trên người Hàn Thế cũng giống như bị Thủy Hàn kiếm khắc chế, trở nên mờ đi rất nhiều. “Đây là...” Hàn Thế cảm nhận được hàn ý phát ra từ Thủy Hàn kiếm, trong lòng không khỏi giật mình. Hắn có thể cảm giác được thanh kiếm này không bình thường, phảng phất ẩn chứa một loại lực lượng cường đại, hơn nữa khí tức thanh kiếm này phát ra, hình như mình đã gặp ở đâu rồi. Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng động tác trong tay hắn căn bản không hề chần chờ, trường côn vẽ ra một đường quỹ tích nóng bỏng trên không trung, hung hăng đập về phía Từ Tống. Một kích này, hắn đã dùng toàn bộ sức lực, toàn bộ lôi đài phảng phất cũng run rẩy dưới luồng sức mạnh này. Từ Tống nhìn bóng dáng Hàn Thế xông tới, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng. Hắn nắm chặt Thủy Hàn kiếm, thân hình khẽ động liền nghênh đón. Thủy Hàn kiếm và trường côn lần nữa chạm vào nhau, nhưng lần này lại không bùng phát ra tia lửa chói mắt. Ngược lại, một cỗ hàn ý lạnh lẽo từ Thủy Hàn kiếm phát ra, trong nháy mắt dập tắt hỏa diễm trên trường côn. “Cái gì?!” Hàn Thế cảm nhận được hàn ý truyền đến trên trường côn, trong lòng kinh hãi. Hắn không ngờ thanh kiếm này lại có thể khắc chế hỏa diễm trường côn của mình. Hắn cũng không vì vậy mà bối rối, ngược lại càng thêm tỉnh táo đối phó với công kích của Từ Tống. “Gió hiu hắt nước sông lạnh, tráng sĩ một đi không trở lại...”, “Chim trên núi bay mất hút, muôn lối người tắt tiếng...”, “Cả sảnh đường hoa say ba nghìn khách, một kiếm ánh lạnh mười bốn châu...” Từ Tống liên tiếp ngâm tụng ba bài thơ, chiến lực của hắn cũng theo đó điên cuồng tăng lên, toàn bộ lôi đài phảng phất bị bao phủ trong một bầu không khí kỳ dị. Tuyết bay đầy trời, mỗi bông tuyết phảng phất ẩn chứa kiếm ý băng lãnh, hạ nhiệt độ lôi đài xuống tới điểm đóng băng. Cỗ kiếm ý phóng lên tận trời kia, càng khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm nhận được một cảm giác áp bức không thể diễn tả. Hàn Thế chỉ cảm thấy lạnh thấu xương đánh tới, phảng phất muốn làm cả người hắn đông cứng lại. Hắn cố gắng tập trung tinh thần, muốn ngăn cản cỗ hàn ý này, nhưng phát hiện hỏa diễm trường côn của mình trở nên ngày càng ảm đạm dưới cỗ hàn ý đó. Hắn cũng rốt cục nhận ra lai lịch thanh kiếm trong tay Từ Tống: “Ta cuối cùng cũng nhớ ra, thanh kiếm này là kiếm chém rồng của văn hào Đại Lương, hắn lại đem thanh kiếm này giao cho ngươi?” Từ Tống nhẹ nhàng vung Thủy Hàn kiếm, một luồng kiếm khí cường đại bắn ra từ mũi kiếm, quét về phía Hàn Thế. “Thế tử điện hạ, ngươi nhầm một chuyện rồi, thanh kiếm này là ta đưa cho Trương tiên sinh dùng, ta mới là chủ nhân của nó.” Trong giọng nói của Từ Tống mang theo vài phần lạnh lẽo, kiếm khí như cầu vồng, trong nháy mắt đã đến trước mặt Hàn Thế. Hàn Thế chỉ kịp nâng trường côn lên ngăn cản, liền cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại truyền đến, cả người bị chấn động đến lùi lại hơn mười bước. Hàn Thế đột nhiên đạp đất, tóe lên một trận vụn băng, khó khăn lắm ổn định được thân hình của mình, hít sâu một hơi, bình phục lại khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể: “Người đời đều nói, người dùng thơ nhập mực, thực lực của hắn vượt xa người thường, thật sự không ngờ, ngươi lại có thể chỉ dựa vào một chút tài hoa mà đã có thể áp chế ta.” “Đã vậy, thì ta cũng không khách khí, năm mọt côn pháp.” Hàn Thế khẽ quát một tiếng, thân hình đột nhiên trở nên mờ đi, hóa thành năm bóng người màu đỏ sậm cùng lúc lao về phía Từ Tống. Mỗi một bóng người đều cầm trong tay trường côn, côn ảnh chồng chất lên nhau, giống như một bức tường lửa kín không kẽ hở, bao vây Từ Tống ở chính giữa. Từ Tống nhìn năm bóng người đang lao về phía mình, cũng không hề e ngại, coi như hắn đang chuẩn bị sẵn sàng để cùng Hàn Thế giao đấu một phen, thì năm bóng người màu đỏ sậm kia vậy mà vỡ vụn ra, ngay sau đó hắn liền nghe được một tiếng thở dài rất nhỏ: “Ai, thời gian lại đến rồi, thật vất vả mới gặp được một đối thủ không tệ.” Ngay sau đó, bóng dáng Hàn Thế lại xuất hiện trên lôi đài, cây trường côn màu đỏ lửa trong tay hắn đã biến mất không thấy đâu, tài hoa mênh mông trên người hắn với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang không ngừng suy giảm, cảnh giới Văn Đạo của Hàn Thế trong thời gian chớp mắt liền tan biến, mà ánh mắt của cả người hắn cũng trở nên ngốc trệ. Từ Tống nhíu mày, hắn có thể cảm nhận được sự biến đổi trên người Hàn Thế, sự biến đổi này cực kỳ quỷ dị, phảng phất có một cỗ lực lượng thần bí trong nháy mắt đã rút đi tài hoa và tu vi trên người Hàn Thế. “Cái này... Đây là có chuyện gì?” Bên dưới lôi đài, các Văn Nhân Thất Quốc cũng thấy một màn này, trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ nghi hoặc, bao gồm cả các đại học sinh của Nhan Thánh Thư Viện, và Mặc Lân đang xem trò vui. Hàn Thế đột nhiên hạ thấp thực lực rất lớn, hơn nữa cả người đều trở nên ngây dại ra, tình huống này bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy. “Tê, hôm nay cảnh diễn này, xem ra ta đúng là đã đến đúng chỗ rồi.” Mặc Lân gặm một quả đào không biết lấy ở đâu ra, vừa nhấm nháp, vừa bình luận. Mà trên đài, ánh mắt Hàn Thế đã khôi phục Thanh Minh, đầu tiên hắn ngẩng đầu nhìn Từ Tống một chút, sau đó lại nhìn hai tay của mình, nét mặt của hắn trong nháy mắt từ nghi hoặc biến thành chấn kinh, rồi lại biến thành khẩn trương cùng ngưng trọng, nếu không phải Từ Tống đang đối diện với hắn, thì có lẽ Từ Tống cũng không phát hiện ra được. Ngay sau đó, hắn chắp tay với Từ Tống nói: “Cuộc chiến hôm nay, đến đây là dừng đi, bản thế tử không muốn tăng thêm thương vong.” Hắn nói xong câu đó, liền quay người đi về phía bên ngoài lôi đài, không cho Từ Tống bất kỳ cơ hội đáp lại nào. Từ Tống nhìn bóng lưng Hàn Thế rời đi, trong mắt lộ ra một tia kỳ dị. Hắn có thể cảm giác được lời nói của Hàn Thế không phải là đang nhận thua, mà là đang trốn tránh cái gì đó. Bên dưới đài, Thương Vô Tình thấy thế, cũng lập tức thở dài một hơi, rồi tự nói một mình: “Còn tốt, còn tốt.” Cứ như vậy, trận đại chiến giữa Từ Tống và Hàn Thế ban đầu lại kết thúc bằng một cách cực kỳ quỷ dị. Hàn Thế rời đi, khiến mọi người ở đây đều cảm thấy có chút khó hiểu. Bọn họ không rõ vì sao Hàn Thế lại đột ngột dừng lại rồi rời khỏi lôi đài trong tình huống đang sử dụng tuyệt chiêu, đương nhiên những văn nhân còn lại của Hàn Quốc thì ngược lại rất bình tĩnh, sau khi Hàn Thế trở về, bọn họ cũng như không có chuyện gì xảy ra, cũng không có quá nhiều nghị luận. “Xem ra lời đồn là thật, may mắn có Từ Tống giúp ta nghiệm chứng, nếu không trong bí cảnh của Đại Chu, bản thế tử sẽ có thêm một người cần đề phòng.” Bên dưới đài, Doanh Thiên tựa hồ biết được một chút bí mật, hắn nhìn về phía Hàn Thế, nhếch miệng lên một nụ cười đầy suy tư. Từ Tống khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc. Hắn nhớ rất rõ, trước khi bắt đầu chiến đấu, hắn rõ ràng nhớ rằng chiếc nhẫn có viên bảo thạch màu đỏ sậm trên tay Hàn Thế. Nhưng giờ phút này, chiếc nhẫn đó lại trở thành màu trắng tinh khiết, tựa như một viên bảo thạch bị băng tuyết bao phủ, phát ra một thứ khí tức băng lãnh và thần bí, sự biến đổi này, tuyệt không phải ngẫu nhiên. Từ Tống biết rõ trong đó nhất định có kỳ quặc, sự biến đổi của Hàn Thế chắc chắn có liên quan đến chiếc nhẫn này, có lẽ đang ẩn giấu một loại bí mật kinh người nào đó. Bất quá, bây giờ không phải lúc để tìm hiểu chuyện này, chỉ thấy Từ Tống tán đi dị tượng tài hoa, tay trái đem hàm quang kiếm để vào trong ngọc bội, sau đó cắm Thủy Hàn kiếm xuống đất, hai tay đặt trên chuôi kiếm, một bộ dáng cực kỳ bình tĩnh, nhìn về phía các văn nhân Thất Quốc: “Còn ai nguyện lên đài cùng Từ Tống một trận chiến?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận