Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 205 duy nhất sống sót hi vọng, Thận Long Long Khí gia thân

Chương 205: Hy vọng sống sót duy nhất, Thận Long long khí gia thân.
Tiếng nói vừa dứt, nam tử mặc bạch bào quay đầu nhìn ra phía sau, “Thận Long, nếu ngươi đã đến, cứ hiện thân đi.” Chỉ thấy phía sau đại điện đột nhiên một trận vặn vẹo, một cái đầu rồng to lớn chậm rãi từ trong hư không nổi lên, trong mắt rồng lóe ánh u quang, miệng rồng há ra, phát ra một tiếng long ngâm vang trời. “Xem ra ngươi vẫn là không chống nổi lần đại kiếp nạn này, ngươi bây giờ thậm chí ngay cả hình người cũng không thể duy trì.”
Nam tử mặc bạch bào chậm rãi đưa tay, một đạo long ngâm từ lòng bàn tay của hắn chậm rãi ngưng tụ, hóa thành một con rồng nhỏ, con Tiểu Long này tuy chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nhưng trên thân lại toát ra một loại uy áp kinh khủng, phảng phất có thể trấn áp một phương thiên địa. Ngay sau đó Tiểu Long từ trong lòng bàn tay hắn bay ra, trực tiếp tràn vào trong đầu rồng to lớn của Thận Long. Thận Long phát ra vài tiếng long ngâm vang trời, sau đó mới thoải mái thở ra một hơi, trong đôi mắt rồng to lớn ánh lên mấy phần vẻ cảm kích, cuối cùng hắn hóa thành một nam tử áo tím sắc mặt tái nhợt, chắp tay với nam tử mặc bạch bào nói: “Đa tạ đại nhân đã ra tay tương trợ, nếu không, Thận Long chỉ sợ thật phải bỏ mạng.”
“Long khí của ta chỉ có thể trì hoãn thương thế của ngươi, không cách nào cứu được tính mạng của ngươi, đáng tiếc.” Nam tử mặc bạch bào tiếc nuối lắc đầu, “Đợi sau khi ngươi vẫn lạc, tài khí của ngươi sẽ trả về cho thiên địa, chúng sinh cũng sẽ đều hưởng thụ được phúc phận của ngươi, hôm nay Nguyên đại lục cũng sẽ vì sự vẫn lạc của ngươi mà mở ra một trận thịnh thế.”
“Tiền bối, ta...” Thận Long trong lòng rất không cam lòng, hắn chỉ thiếu chút nữa là có thể vượt qua thiên kiếp, thành tựu cảnh giới Thánh Nhân, phá kén thành tiên, hắn biết vị nam tử mặc bạch bào trước mắt nhất định có biện pháp cứu mình.
Nam tử mặc bạch bào đã nhìn thấu tâm tư của Thận Long, giọng bình thản truyền vào tai Thận Long, “Thận Long, bây giờ thiên địa sớm đã phát sinh thay đổi, cho dù ngươi vượt qua thiên kiếp đạt tới cảnh giới Thánh Nhân, cũng không cách nào phá vỡ hư không, đi đến Tiên giới.”
“Nếu ngươi thật muốn tiếp tục sống sót, ta sẽ cho ngươi chỉ một con đường.” Thận Long giống như vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng khom người hành lễ nói: “Tiền bối xin nói!”
“Đem long khí của ngươi ban tặng cho đứa bé này, đồng thời đưa một tia thần hồn của ngươi vào trong đó, đợi đến sau này đứa bé này phi thăng Tiên giới, nếu nó có tâm, liền có thể vì ngươi đúc lại nhục thân, để ngươi có thể trùng sinh.”
Nghe vậy, trong mắt Thận Long lóe lên một tia sáng tỏ, hắn đã sớm nhìn ra đứa bé này bất phàm, Tiên Nhân Tháp nhận chủ, Văn Vận bảo châu truyền thừa, vận khí như vậy, cho dù nhìn khắp toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục cũng tìm không ra người thứ hai, nếu mình có thể bám vào mối dây này, sau này chưa chắc không có cơ hội đúc lại nhục thân, chỉ là việc này cần từ bỏ hết thảy của bản thân, bao gồm tính mạng, điều này khó tránh khỏi có chút mạo hiểm.
Thấy Thận Long do dự, nam tử mặc bạch bào cũng không ép buộc hắn, dù sao sự lựa chọn này với hắn mà nói quá mức mạo hiểm, cần chính hắn đưa ra quyết định.
Một lát sau, Thận Long ngẩng đầu nhìn nam tử mặc bạch bào, “Đại nhân, xin hỏi ngài có từng đến Tiên giới chưa?”
Nam tử mặc bạch bào cũng không trả lời, chỉ đưa tay nhẹ nhàng điểm vào giữa mi tâm của Thận Long, sau một khắc, một phù văn cổ màu vàng chậm rãi ngưng tụ ở giữa mi tâm của Thận Long. “Đây là pháp truyền tống của Tiên giới, là một đạo thần hồn ấn ký của ta, nếu ngươi quyết định bám vào đứa bé này, đợi đến khi ngươi tái tạo nhục thân, có thể bóp nát phù văn này truyền tống đến Long tộc Tiên giới, đến lúc đó báo tên của ta, Long tộc Tiên giới sẽ tiếp nhận ngươi.”
Một lát sau, trong mắt rồng to lớn của Thận Long ánh lên vẻ kiêng dè sâu sắc, “Không ngờ người này lại là đến từ Tiên giới.”
“Xem ra đứa bé này thật sự rất bất phàm, người có thể được hắn xem trọng, cho dù không có sự trợ giúp của Văn Vận bảo châu và Tiên Nhân Tháp, cũng chắc chắn có thể chứng đạo trường sinh.”
Cuối cùng Thận Long cắn răng một cái, “Cầu phú quý trong hiểm nguy!”
Sau đó Thận Long đem toàn bộ long khí của mình quán vào người Từ Tống, cùng với long khí Kim Long vốn có trong người Từ Tống sinh ra cộng hưởng, một đạo ánh sáng vàng từ trong cơ thể Từ Tống bay lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Thận Long, long khí của hắn và long khí trong người Từ Tống trong nháy mắt hòa làm một, chậm rãi ngưng tụ thành một Thần Long màu vàng dài vạn trượng. Thận Long không dừng tay mà cố gắng dung nhập Thần Long màu vàng này vào cơ thể Từ Tống, ban đầu Thận Long nghĩ sẽ rất khó giải quyết, vì người bình thường dung hợp long khí, thân thể đều sẽ xuất hiện bài xích, nhưng cơ thể Từ Tống lại phảng phất vốn là một thể với long khí này, không có nửa điểm phản ứng bài xích, ngược lại rất thuận lợi dung nhập long khí vào trong người Từ Tống.
“Quả nhiên không hổ là hài tử được Tiên Nhân Tháp và Văn Vận bảo châu chọn trúng, vận khí như thế, thật khiến người ta hâm mộ.” Trong lòng Thận Long tuy có chút không cam lòng, nhưng phần nhiều vẫn là may mắn, hắn thành công rồi.
Nam tử mặc bạch bào lẳng lặng quan sát cảnh này, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng, “Người này vận khí phi phàm, người có đại vận thường mang theo đại cơ duyên, xem ra vùng thiên địa này sắp thay đổi.”
Một lát sau, Thận Long thu hồi thần hồn, sắc mặt tái nhợt nhìn nam tử mặc bạch bào, “Đại nhân, ta đã đem long khí của bản thân cùng một tia thần hồn vào cơ thể đứa bé kia, đợi đến khi hắn phi thăng Tiên giới, ta liền có thể trùng sinh.”
Nam tử mặc bạch bào khẽ gật đầu, “Đúng rồi, đầu đạo cốt kia của ngươi rất kém, đừng cho đứa bé này dùng, tránh lãng phí thiên phú của nó.”
“Vâng.” Thận Long vội gật đầu.
“Ngươi đi đi, ngày sau nếu có duyên, ta sẽ tự gặp lại ngươi.”
“Vâng, đại nhân.” Tiếng nói vừa dứt, Thận Long hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở chân trời. Nam tử mặc bạch bào quay người nhìn Từ Tống đang ngất xỉu trên mặt đất, trên mặt lộ ra nụ cười, “Hài tử, đường đi ta đều đã trải sẵn cho ngươi, đi như thế nào là do chính ngươi.”
Lời vừa dứt, nam tử mặc bạch bào đưa tay vẫy nhẹ Từ Tống, một đạo ánh sáng nhu hòa bao phủ lấy Từ Tống, ngay sau đó chiếc mặt nạ trên người Từ Tống từ trong ngọc bội bay ra, đeo lên mặt của hắn, sau một khắc, thân thể hắn liền biến mất ở nơi đó.
“Trang sư đệ, Trang sư đệ, ngươi sao vậy? Không sao chứ?” Từ Tống chậm rãi mở mắt, phát hiện Tăng Tường Đằng và Mặc Lân đang vây quanh mình, Tăng Tường Đằng một mặt lo lắng nhìn hắn.
“Ta làm sao lại thế này?” Từ Tống hiếu kỳ quan sát xung quanh, hắn nhớ rõ mình rõ ràng là đang ở trong một cung điện cực kỳ mộng ảo, người áo bào trắng kia còn nói muốn cho mình truyền thừa, mình rõ ràng không mò được chút lợi ích gì, đã bị đưa ra rồi?
“Chúng ta cũng vừa nhìn thấy một đạo bạch quang từ Tiên Nhân Tháp bay ra, tưởng là có cơ duyên, không ngờ lại là sư đệ ngươi.” Tăng Tường Đằng chậm rãi giải thích.
Ngay sau đó Mặc Lân nói thêm: “Trang sư đệ, sao rồi, ngươi có thông qua khảo nghiệm của người áo bào trắng kia không?”
Nghe vậy, Từ Tống lắc đầu nói: “Nếu mà thông qua rồi, sư huynh ngươi nghĩ ta có bị hôn mê rồi bị đưa ra không?”
“Nói cũng đúng.” Mặc Lân rất tán thành gật gật đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận