Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 314 “Cải tà quy chính” Từ Dương, muốn lưu tại Nhan Thánh Thư Viện Trọng Sảng

Chương 314 “Cải tà quy chính” Từ Dương, muốn ở lại Nhan Thánh Thư Viện Trọng Sảng
Sự tình ở Tống Đại Nháo Võ Viện vừa kết thúc không bao lâu, tin tức này đã đến Đại Lương Quốc, mà phản ứng của các nơi cũng khác nhau.
Trong phủ thành chủ Tây Châu Thành, Từ Minh Tâm đang đứng trước một tấm bản đồ bố trận được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, chăm chú suy nghĩ.
“Thành chủ, có mật báo khẩn cấp từ kinh đô Hàn Quốc gửi đến.”
Một tên thị vệ bước vào thư phòng, đến bên cạnh Từ Minh Tâm, đưa bức thư trên tay cho hắn.
“Mật báo khẩn cấp? Lẽ nào vương thất Hàn Quốc có hành động?”
Từ Minh Tâm nhận lấy phong thư, lấy thư tín ra, bắt đầu đọc kỹ, đợi đến khi đọc xong toàn bộ nội dung, mặt hắn đã lộ rõ vẻ ngưng trọng.
“Chỉ nửa năm không gặp, Từ Tống vậy mà lại giết một vị Hàn Lâm, mà lại giết đúng viện trưởng võ viện, một trong ngũ viện của Hàn Quốc, tốc độ trưởng thành của thằng nhóc này, so với ta tưởng tượng còn nhanh hơn nhiều.”
Từ Minh Tâm cảm thán trong lòng một câu, lập tức vận tài hoa của mình, làm nát vụn bức thư thành bột phấn.
“Trong khoảng thời gian này, để các huynh đệ luyện tập nghiêm chỉnh, cuộc sống sau này sẽ không quá bình yên.”
“Vâng, thưa đại nhân.” Thị vệ gật đầu đáp.
“Thiếu thành chủ mấy ngày nay thế nào, Văn Đạo Tu Vi có tiến triển không?” Từ Minh Tâm truy hỏi ngay.
“Lý tiên sinh nói, cảnh giới của thiếu thành chủ tiến triển cực nhanh, trong tháng này liền có thể đột phá cảnh giới cử nhân.” Thị vệ thành thật trả lời.
Từ khi Ninh Bình An giúp Từ Dương tái tạo gân cốt, thiên phú Kiếm Đạo của Từ Dương mới bắt đầu lộ rõ, cái giá phải trả cho việc tái tạo gân cốt không chỉ là đau đớn thể xác, đồng thời cũng phế bỏ hoàn toàn tu vi ban đầu của Từ Dương, phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu.
Từ Dương chỉ mất nửa năm, liền một lần nữa lấy kiếm nhập mực, sau đó tu vi một đường tăng lên, bây giờ chỉ kém nửa bước là đột phá cảnh giới cử nhân, đủ để chứng minh thiên phú Kiếm Đạo của Từ Dương cao đến mức nào.
“Thiếu thành chủ bây giờ cải tà quy chính, chuyên tu Kiếm Đạo, thuộc hạ chúng ta đều rất mừng cho thiếu thành chủ.” Thị vệ nói ngay.
“Ừ, bảo Dương Nhi không cần liều mạng như vậy, ngày thường có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để bản thân mệt chết.”
Từ Minh Tâm càng nhìn càng hài lòng với đứa con “cải tà quy chính” này, hắn đã quyết định trong lòng, lập Từ Dương làm người kế vị đời tiếp theo của mình.
“Còn nữa, ngươi đi gọi Lý Lão đến, ta có chuyện muốn bàn với ông ta.”
“Vâng, thưa đại nhân.” Sau khi thị vệ rời khỏi thư phòng, liền đi đến hậu viện phủ tướng quân.
Trong thư phòng, Từ Minh Tâm thu lại suy nghĩ, nhìn bản đồ bố trận trước mặt, lẩm bẩm: “Nếu về sau thực sự khai chiến, ta có thể trong mấy ngày bắt được?”
Tại Nhan Thánh Thư Viện, trong tháp Thánh Nhân, Nhan Chính nhận được một lá thư từ Công Tôn Thác, nội dung thư kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra với Từ Tống ở kinh đô Hàn Quốc.
Khác với bức thư giản lược mà Từ Minh Tâm nhận được, nội dung thư của Nhan Chính nhận được còn tường tận hơn, ngay cả những việc nhỏ nhặt không đáng kể cũng được miêu tả rõ ràng.
“Chỉ mới ra ngoài nửa năm, thằng nhóc này đã có thể cùng Mặc Dao hợp sức giết chết một tên Hàn Lâm, Từ Tống, thật không tầm thường.”
Nhan Chính thả lá thư xuống, giọng nói mang theo cảm khái.
“Đứa nhỏ này chắc ở bên ngoài chịu không ít khổ cực, dù sao kinh đô Hàn Quốc là một đô thành duy nhất không cho phép thư viện Nho gia của chúng ta tồn tại, nó muốn tìm người giúp đỡ cũng rất khó khăn.”
Mạnh Nhược ngồi bên cạnh Nhan Chính cảm thán.
“Nếu là trước kia, có lẽ nó vẫn sẽ nói lý lẽ với người khác, nhưng trước khi tham gia Thiên Nhân chi chiến, Từ Tống bị Thạch Nguyệt, Thương Hàm mấy người kia điên cuồng nhồi nhét vào đầu những quan điểm chẳng hiểu ra sao, Từ Tống hiện tại, không phải là một người dễ dàng chịu thiệt.”
Nhan Chính đưa bức thư trong tay cho Mạnh Nhược xem.
Mạnh Nhược nhận lấy thư, đọc qua một lượt, đọc đến nửa chừng, mặt nàng nở một nụ cười rạng rỡ.
“Tính khí của thằng nhóc này quả nhiên giống như ngươi lúc còn trẻ, với lại còn giống đại ca của ngươi, chỉ vì một câu nói mà đã có thể đại khai sát giới.”
“Đó là Từ Khởi Bạch, ta không có như vậy.” Nhan Chính vội vàng phủ nhận.
“Có phải không? Ta nhớ lúc đó có người mắng ngươi một câu “Nhan bất chính” thiếu chút nữa đã bị ngươi đánh chết, ai u, cụ thể là ai thì ta không nhớ, dù sao cũng đã qua mấy chục năm rồi.” Mạnh Nhược trêu ghẹo Nhan Chính.
“Tên của ta là do cha mẹ đặt, sao có thể để người khác xúc phạm?” Nhan Chính nghiêm túc nói.
“Vậy Từ Tống giết chết kẻ nhục mạ cha mình, bản chất cũng chẳng khác gì cách làm của ngươi năm đó.”
Mạnh Nhược đặt bức thư xuống, thở dài nhẹ một tiếng, nói: “Đôi khi ta có chút hối hận, hối hận vì năm đó đã ủng hộ ngươi, để cho ngươi từ bỏ hôn sự giữa Nhược Từ và Từ Tống.”
“Người đời thường nói, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, hôn sự là do cha mẹ định, con cái không có quyền lựa chọn, nhưng ta Nhan Chính hết lần này tới lần khác muốn làm ngược lại với người đời. Chuyện hôn sự của bọn trẻ, phải để bọn chúng tự chọn lựa.”
Nhan Chính đứng lên, quay ra ngoài cửa sổ, “Nếu Từ Tống không có ý định kết duyên với Nhược Từ, dù chúng ta có ép duy trì hôn sự này, thì tương lai cũng chỉ là chia ly, chi bằng hiện tại cứ buông tay, tránh về sau lại phát sinh mầm tai họa.”
“Đúng vậy, ta và ngươi cũng giống nhau, hổ thẹn với nó. Nếu năm đó ta không nhất quyết muốn định ra vụ hôn nhân này, có lẽ giữa Nhược Từ và Từ Tống, sẽ trở thành bạn bè tốt, mọi chuyện đã khác rồi.” Mạnh Nhược đứng lên, đến bên cạnh Nhan Chính, nhẹ nhàng nói.
“Có lẽ vậy.”
Nhan Chính gật gật đầu như có điều suy nghĩ, lập tức như nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: “Đúng rồi Nhược mà, bọn Trọng Sảng bây giờ thế nào?”
“Trọng Sảng với đám trẻ của Thư Viện Tử Lộ đều thể hiện rất tốt, có lẽ là quy tắc học tập của Thư Viện Tử Lộ quá nghiêm khắc hà khắc, bọn chúng mới đầu có chút không thích nghi, cũng biểu hiện có chút không hòa nhập, nhưng trong nửa năm này, chúng đều đã thích ứng, nhất là Trọng Sảng, lúc trước nó đã nói, muốn ở lại Nhan Thánh Thư Viện.”
Mạnh Nhược cười nói về tình hình đám học sinh của Thư Viện Tử Lộ.
“Đứa trẻ Trọng Sảng này, cũng giống cha nó, bản tính thực ra không xấu, nhưng đều do những nguyên nhân bên ngoài mà đi sai đường. Năm đó điều cản trở Trọng Bác, là thiên phú Văn Đạo của hắn; hiện tại thứ cản trở Trọng Sảng, cũng chính là thiên phú.” Nhan Chính phân tích.
Nghe vậy, Mạnh Nhược thở dài một hơi, cảm thán: “Thiên phú của Trọng Sảng so với Trọng Bác năm đó còn tốt hơn không biết bao nhiêu, nếu không cũng không được đường á thánh công nhận, đạt được truyền thừa của nó. Chỉ là nó so sánh bản thân mình với Tiểu Dạ, giữa hai người, quả thật có một khoảng cách không thể vượt qua.”
“Đúng rồi, dạo gần đây, ta thấy đạo sĩ phủ tướng quân hay đến tìm ngươi, là có chuyện gì sao?” Mạnh Nhược tò mò hỏi.
“Đạo sĩ đó tên là Trang Nhai, từng là một trong những thiên tài xuất chúng nhất của Đạo gia Trang Thánh nhất mạch, thuật bói toán càng là nhất tuyệt. Trong khoảng thời gian này hắn đến tìm ta, là bởi vì hắn tính ra được một quẻ kỳ lạ, muốn ta giúp hắn nghiệm chứng.” Nhan Chính trả lời……
Bạn cần đăng nhập để bình luận