Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 154: phu tử đến, hài hòa tràng diện, bị cho chó ăn lương một sư nhị đồ

Chương 154: Phu tử đến, cảnh tượng hài hòa, bị cho cẩu lương một sư nhị đồ Nghe được âm thanh này, Từ Khởi Bạch cứng đờ người, sau đó đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy phu tử đang đứng sau lưng mình, cười tủm tỉm nhìn mình, mà phía sau hắn còn có một thiếu nữ áo đỏ, thiếu nữ kia không ai khác, chính là con dâu mình, Mặc Dao. “Già, già, lão sư, sao ngài lại ở đây? Ngài không phải nên ở Bồng Lai tiên đảo sao?” Từ Khởi Bạch nhìn phu tử, mặt mày luống cuống nhìn hắn. “Sao? Thì ra chỉ có ngươi Từ Khởi Bạch mới được đến, lão phu liền không được tới đây?” Phu tử bước lên trước, cầm một chén trà, tự rót tự uống, “Ta lần này đến là có chuyện quan trọng cần làm, vừa hay đi ngang qua nơi này, liền đến xem học sinh ngoan của ta.” Từ Khởi Bạch cười ngượng ngùng, “Có thể đến, ngài là t·h·i·ê·n thượng t·h·i·ê·n hạ, chỗ nào cũng có thể đi.” “Ta nhớ có người vừa nói, sẽ ngay trước mặt phu tử hô, phu tử tới, người nào đó có phải nên thực hiện lời nói của mình không.” Nhan Chính đúng lúc chen lời. Nghe vậy, Từ Khởi Bạch bất chợt quay đầu, đưa tay chỉ vào Nhan Chính, cho hắn một cái ánh mắt cực kỳ “h·u·n·g h·ã·n”. “Phu tử, năm đó ngài đã đuổi ta ra sư môn, ta bây giờ đâu còn tính là học sinh của ngài nữa?” Từ Khởi Bạch cẩn thận từng li từng tí nhìn phu tử. “Ngươi coi như bị đuổi ra sư môn, cũng mãi là đệ tử không thành khí nhất, hay gây chuyện nhất, hay gây họa nhất của phu tử ta.” Phu tử cười tủm tỉm nhìn Từ Khởi Bạch, dáng vẻ thất kinh lúc Từ Khởi Bạch nhìn mình, thậm chí vô ý thức gọi mình lão sư, khiến ông nhớ lại năm đó, “Xem ra bây giờ, ngươi sống vẫn rất tự tại, giống hệt năm xưa ở Khổng Thánh học đường, Khuy Lão Phu còn lo lắng cho ngươi đấy.” Từ Khởi Bạch lại dùng giọng đùa cợt nói: “Nào có, phu tử, mấy năm nay con trải qua rất khổ, không chỉ có người ám h·ạ·i mấy đứa con nuôi của con, ngay cả con trai ruột Từ Tống cũng suýt bị người Tiên Sư Điện ám h·ạ·i. Phu tử ngài khi nào giúp con một việc, xử lý đám lão già Tiên Sư Điện đi?” Nghe xong, phu tử gõ một cái lên đầu Từ Khởi Bạch, “Ngươi cái thằng nhãi ranh này, ngươi muốn lão phu sớm cưỡi hạc về tây phương phải không?” Từ Khởi Bạch vừa cầm chén trà lên, chuẩn bị mở miệng thì nghe Mặc Dao đang đứng sau lưng phu tử bất chợt tiến lên, trên mặt lộ vẻ lo lắng, hỏi Từ Khởi Bạch: “Phụ thân, người vừa nói cái gì, có người muốn ám h·ạ·i Từ Tống?” “Bịch.” Chiếc chén trong tay Từ Khởi Bạch rơi xuống đất, hắn cứng ngắc quay đầu nhìn Mặc Dao, “Ngươi, ngươi vừa gọi ta là gì?” “Phụ thân à, chẳng lẽ có gì không đúng sao?” Mặc Dao chớp đôi mắt to, sau đó lo lắng hỏi dò: “Phụ thân, có phải ca ca Từ Tống xảy ra chuyện rồi không?” “Không có, không có việc gì.” Từ Khởi Bạch điều chỉnh lại tâm tình, khá lắm, con trai mình thật là có bản lĩnh nha, đi Khổng Thánh học đường mấy ngày liền khiến Mặc Dao đổi giọng luôn rồi, xem ra thằng nhãi này ở thanh lâu một thời gian không phải học ít thứ đấy. Nhan Chính nhìn thiếu nữ mặc nho bào đỏ thẫm trước mắt, tự nhiên phóng khoáng, hỏi: “Cô là Mặc Dao phải không?” “Chính là, học sinh Mặc Dao bái kiến Nhan viện trưởng.” Mặc Dao hành lễ với Nhan Chính. Một bên Từ Khởi Bạch im lặng nhặt chiếc chén rơi trên đất lên, dùng vạt áo lau sạch sẽ, đặt lên mặt bàn rồi tự rót trà đầy chén cho mình. “Đã sớm nghe danh Mặc thái úy chi nữ ở Trung Châu, tài tình xuất chúng, không chỉ cầm kỳ thi họa đều tinh thông, mà lại ở nhạc đạo là kỳ tài t·h·i·ê·n hạ, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là quốc sắc t·h·i·ê·n tư, tú bên ngoài huệ bên trong.” Nhan Chính tuy là đang tán dương Mặc Dao, nhưng trong lời nói của hắn Từ Khởi Bạch lại nghe ra vị chua. “Nhan viện trưởng quá khen rồi.” Mặc Dao lại một bộ dáng khiêm tốn cung kính, không hề có cảm xúc gì khác. “Mặc Dao, cô và Từ Tống quen nhau thế nào?” Nghe vậy, Mặc Dao trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, nói “Là vào ngày 16 tháng 5 bảy năm trước, đó là lần đầu tiên con gặp ca ca Từ Tống, con nhìn thấy anh ấy ở trong hẻm nhỏ cuối đường Tứ Đường ở Thành Bắc.” “Ừm?” Nghe vậy, Từ Khởi Bạch khẽ nhíu mày, chẳng phải Từ Tống nói trước đó hắn chưa từng gặp Mặc Dao sao? Sao hai người lại quen biết sớm như vậy? Tuy bảy năm trước mình không ở nhà, nhưng nhất cử nhất động của Từ Tống đều giao cho Cung Tôn Thác, để ông ấy giúp bảo vệ Từ Tống, dù Từ Tống có giấu diếm, thì Thác Thúc cũng sẽ báo cho mình việc này, nhưng rõ ràng Thác Thúc không hề nói gì với mình. “Lẽ nào Thác Thúc và thằng nhãi đó đã đạt thành cái nhận thức chung nào đó, đây là muốn cố ý tạo niềm vui bất ngờ cho mình sao?” Từ Khởi Bạch thầm nghĩ. “Nhưng lúc đó, chúng con cũng không cho nhau biết tên thật, ca ca Từ Tống nói anh ấy họ Cát tên Nghiên Cứu, bảo con cứ gọi anh ấy là ca ca.” Nghe đến đó, Nhan Chính gật gật đầu, nói: “Không hổ là con trai của ngươi, cách kết giao bạn gái, thậm chí đến cách dùng tên giả cũng giống hệt nhau.” “Đừng có ngắt lời.” Từ Khởi Bạch trừng Nhan Chính một cái, quay đầu nhìn Mặc Dao, nói “Dao Dao, con nói tiếp đi.” “Vâng phụ thân.” Mặc Dao gật đầu, tiếp tục nói: “Con lúc đó liền bảo với ca ca Từ Tống, nói con tên Dao Nhi, lúc đó hai đứa con xem như quen nhau. Lúc ấy cũng là do con không chịu được những khóa lễ nghi trong nhà, lén trốn ra ngoài, vừa hay gặp ca ca Từ Tống.” “Về sau, quan hệ hai người chúng con càng ngày càng tốt, bọn con đã từng cùng nhau ngắm đom đóm trên bờ sông hộ thành Trung Châu, cùng nhau nhìn ánh bình minh và hoàng hôn trên tường thành, còn cùng nhau thưởng thức lá đỏ trên núi đá ngoài thành Trung Châu.” Mặc Dao kể lại chuyện cũ của mình và Từ Tống, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, như thể trở lại những năm tháng cùng nhau ngao du với Từ Tống. “Chỉ là về sau có một ngày, người nhà của con phát hiện ra chuyện con lén trốn ra ngoài, liền bắt con lại, cấm túc con, một năm sau mới thả con ra, lúc đó con việc đầu tiên con làm là đi tìm ca ca Từ Tống, nhưng cái ngõ hẻm mà hai đứa gặp nhau đã bị dỡ bỏ, cái vườn hoa nhỏ kia cũng bị p·h·á h·u·ỷ, con về sau cũng đã nhiều lần đi đường Tứ Đường Thành Bắc để tìm anh, nhưng mãi không thấy.” “Cứ như vậy, cho đến năm con 12 tuổi, con được ông nội cho biết, con và ca ca Từ Tống có hôn ước, lúc đó phản ứng đầu tiên của con là kiên quyết không chịu, nhưng mãi đến khi con thấy chân dung, con mới biết hóa ra ‘Cát Cách’ mà con vẫn tìm mấy năm qua chính là ca ca Từ Tống.” “Chỉ có thể nói, con và ca ca Từ Tống đúng là trời sinh một đôi. Hai đứa mình gặp nhau, hiểu nhau, rồi lạc mất nhau, cuối cùng lại trùng phùng. Tất cả hết thảy, dường như đều là m·ệ·n·h t·r·u·ng đã định.” Mặc Dao càng nói, trên mặt càng lộ ra nụ cười rạng rỡ, nụ cười này là sự vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng. Nghe Mặc Dao hạnh phúc kể lại "câu chuyện tình yêu" của mình, "một sư nhị đồ" ở đây trực tiếp bị cô gái 13 tuổi cho ăn một bát đầy thức ăn cho c·h·ó, nhất là phu tử, cả đời ông dù từng có hồng nhan tri kỷ, nhưng chưa từng kết hôn, càng không trải nghiệm cái cảm giác cùng bạn lữ hiểu nhau gần nhau, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hâm mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận