Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 518 Mặc Thái Úy tính toán nhỏ nhặt, Cao Sơ Thất thủ đoạn, Mặc Huyết truy mệnh lệnh

Chương 518 Mặc Thái Úy tính toán nhỏ nhặt, Cao Sơ Thất thủ đoạn, Mặc Huyết truy mệnh lệnh
“Thiếu gia, cũng không phải là ta không muốn ra tay, chỉ là các loại thủ đoạn của ta còn lâu mới được như đạo sĩ thối kia, nếu chúng ta toàn lực bộc phát, đừng nói là phủ thái úy, sợ là toàn bộ tây nhai đều bị hủy diệt, đến lúc đó sự tình liền lớn chuyện.” Tôn Bất Hưu mở miệng hướng Từ Tống giải thích.
Thương Hàm cũng đồng ý nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào giao đấu Trang Nhai và những người kia, “Bốn tên Văn Hào này thực lực so với đám người ở Vệ phủ trước đây mạnh hơn nhiều, mà lại bọn hắn chỉ khai thác tư thế chỉ thủ không công, hiển nhiên là đang kéo dài thời gian, vì cái gì, chính là buộc chúng ta động thủ, sau đó triệt để làm rối loạn cục diện.”
Nói đến đây, vẻ lạnh lùng trên mặt Thương Hàm càng sâu, mà Từ Tống nghe giải thích thì trong nháy mắt hiểu rõ hết thảy.
“Mặc Thái Úy đây là muốn làm lớn chuyện, đến lúc đó vương thất nhúng tay vào, sự tình liền không dễ dàng kết thúc như vậy, Mặc Thái Úy liền có thể mượn chuyện này để đưa ra từ hôn, mà việc này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, vương thất nghĩ tự nhiên sẽ cân bằng, đến lúc đó sẽ đưa ra phương pháp giải thích tốt nhất, là không truy cứu trách nhiệm hôm nay, cái giá phải trả chính là để ta lui lại cuộc hôn nhân này.” Từ Tống chậm rãi phân tích: “Đây mới là kết quả mà lão hồ ly Mặc Thái Úy muốn.”
“Thủ đoạn hay, thật là thủ đoạn hay. Lão già này, Văn Đạo Tu Vi không có, nhưng khi làm chuyện thì lại có bài có bản.” Từ Tống ngoài miệng nói, nhưng trong mắt lại hiện lên mấy phần lãnh mang.
Thương Hàm, Tôn Bất Hưu hai người nghe được Từ Tống phân tích thì đều lộ vẻ vui mừng, thiếu gia ở bên ngoài lịch luyện mấy năm này, quả nhiên đã trưởng thành rất nhiều, nếu là đặt ở trước kia, thiếu gia có lẽ không nghĩ ra được tầng này.
Đối mặt với loại tình huống khó giải quyết này, Từ Tống tự nhiên có ý nghĩ của mình, hắn quay đầu nhìn về phía Cao Sơ Thất đang trầm mặc không nói, “Cao thúc thúc, xem ra chỉ có thể phiền ngài ra tay thôi.”
“Phiền Sơ Thất?” Thương Hàm cùng Tôn Bất Hưu trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, luận chiến lực, Cao Sơ Thất nếu không dùng cơ quan thuật của Mặc Gia, là yếu nhất trong đám người, thế nhưng nếu Cao Sơ Thất dùng cơ quan thú của Mặc Gia, thì hậu quả không phải chỉ đơn giản là hủy diệt một con đường.
Cao Sơ Thất nhẹ gật đầu, đi lên phía trước, đối với đám người Trang Nhai nói: “Chư vị, có thể nghe ta nói một câu trước đã?”
Thanh âm của hắn tuy không cao, nhưng lại như mang theo một loại sức mạnh không thể kháng cự, khiến tất cả mọi người dừng động tác.
Trang Nhai nghe được thanh âm của Cao Sơ Thất thì lập tức ngừng động tác, tài hoa cùng lôi pháp trên người hắn như thủy triều rút đi, trong nháy mắt trở nên bình tĩnh, rút về sau một bước, trở lại bên cạnh Cao Sơ Thất.
Bốn tên Văn Hào phủ thái úy thấy thế cũng thu tay lại, thân ảnh bọn hắn như bốn đạo u linh bay về, đứng trước đại môn phủ thái úy đã bị phá hủy đến hoàn toàn thay đổi. Vết nứt trên cửa như từng vết sẹo dữ tợn, thể hiện sự thảm khốc của trận chiến vừa rồi. Lúc này, hết thảy chung quanh như lâm vào tĩnh lặng. Gió ngừng gào thét, mây ngừng phiêu động, thậm chí cả không khí dường như cũng ngưng đọng lại. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Cao Sơ Thất, chờ đợi lời tiếp theo của hắn.
Cao Sơ Thất chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một khối Trúc Giản, sau đó đưa nó cho bốn tên Văn Hào trước mặt, “Các vị có thể nhận ra đây là vật gì?”
Bốn tên Văn Hào cẩn thận quan sát Trúc Giản trên tay, toàn thân nó đen như mực, như thể thời gian để lại dấu ấn sâu đậm, bên trong màu mực mơ hồ lộ ra ánh sáng óng ánh như ngọc thạch, còn phía dưới Trúc Giản, một vệt huyết hồng cùng với màu đen của Trúc Giản tạo thành sự tương phản rõ ràng, đặc biệt dễ thấy.
“Đây chẳng lẽ là... Mặc Huyết truy mệnh lệnh?” Văn Hào lớn tuổi vừa nhìn đã nhận ra nội dung trên thẻ trúc, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Trúc Giản, cả người cũng bắt đầu run rẩy.
“Không sai, đây đích thực là Mặc Huyết truy mệnh lệnh. Nếu đã nhận ra lệnh này, các ngươi còn muốn ngăn cản chúng ta sao?” Cao Sơ Thất ngữ khí bình thản, nhưng lại mang theo vài phần uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự.
“Sao có thể? Ngươi làm sao có được lệnh này? Cái này nhất định là giả!” Tên Văn Hào râu cá trê trẻ nhất có giọng điệu như đang cố đè nén sự bất an tột độ trong lòng, hắn có chút loạng choạng đi tới trước Trúc Giản, cầm lấy nó quan sát kỹ càng.
Mặc Huyết truy mệnh lệnh, nói đơn giản thì chính là lệnh truy sát của Mặc Gia, đệ tử Mặc Gia có thể thúc giục Trúc Giản, khóa chặt kẻ thù, khiến trên người bị khắc lên Mặc Huyết đồ văn không thể xóa bỏ, dù mục tiêu chạy trốn tới đâu, đệ tử Mặc Gia đều có thể nhờ vào văn này mà tìm tới, đồng thời truy sát kẻ bị dính đồ văn cho đến chết mới thôi.
Điều đáng sợ nhất, là Mặc Gia có được uy tín và nhân duyên cực tốt trên khắp thiên Nguyên đại lục, rất nhiều người từng được Mặc Gia cứu giúp đều sẽ hỗ trợ Mặc Gia truy tìm mục tiêu, cho nên một khi Mặc Huyết truy sát lệnh phát động, mục tiêu cho dù chạy trốn đến đâu cũng sẽ bị truy sát không ngừng nghỉ.
Mặc Huyết truy mệnh lệnh xuất hiện bây giờ rất ít, chỉ những ai có cống hiến to lớn cho Mặc Gia, hoặc được Mặc Thánh Nhân truyền thừa mới có lệnh này.
Lần trước truy mệnh lệnh xuất hiện là từ một ngàn năm trăm năm trước, truy sát mục tiêu là một Á Thánh, mà tên Á Thánh đó dù trốn tránh Mặc Gia gần trăm năm, cuối cùng cũng không phải chết dưới tay Mặc Gia mà chết dưới tay những Á Thánh từng được Mặc Gia cứu giúp.
Cho nên bốn tên Văn Hào mới thất thố như vậy, nếu Trúc Giản trước mắt đúng là Mặc Huyết truy sát lệnh, tính mạng của bốn người bọn họ cũng coi như đi đến cuối con đường.
“Nếu các ngươi không tin vật này là thật, ta có thể kích hoạt lệnh này, đợi khi bị dính Mặc Huyết đồ văn, liền có thể biết vật này là thật hay giả.” Cao Sơ Thất giơ tay trái lên, một sợi mực khí ngưng tụ trong lòng bàn tay, dần dần hóa thành một con chim nhỏ màu mực, nó vỗ cánh bay lên cao như vật sống, một luồng khí tức đáng sợ phát ra từ thân chim mực bao phủ mọi người.
Ngay lúc Cao Sơ Thất chuẩn bị động tác tiếp theo, tên Văn Hào râu cá trê vội vàng giơ tay lên, nói: “Không cần, chuyện hôm nay, chúng ta sẽ không tham dự nữa, xin Cao công tử thu hồi bảo vật, chúng ta lập tức rời đi.”
“Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.” Tên Văn Hào lớn tuổi tiếp lời, “Chúng ta trở thành môn khách của phủ thái úy, nói thẳng ra cũng chỉ là cầu danh lợi thế tục, chưa từng nghĩ sẽ dấn thân vào chỗ nguy hiểm đến tính mạng mình.”
Cao Sơ Thất nghe vậy, chậm rãi thu hồi mực khí, con chim mực trong lòng bàn tay cũng biến mất theo, sau đó vươn tay hút chưởng, thu hồi Mặc Huyết truy mệnh lệnh từ tay Văn Hào râu cá trê, sau đó đi đến bên cạnh Từ Tống, nói: “Thiếu gia, sự tình đã giải quyết xong.”
“Phiền Cao thúc thúc.” Từ Tống chắp tay hành lễ, tươi cười nhìn về phía bốn tên Văn Hào phủ thái úy, “Bốn vị đều là cảnh giới Văn Hào, nếu các vị thật sự muốn đầu nhập thì đều có thể được vương thất trọng dụng, hiện tại thế tử điện hạ là một bậc tài giỏi, thiên phú Văn Đạo cũng không hề kém, có lẽ đó là một lựa chọn tốt.”
“Nếu các vị muốn đầu nhập, Từ Tống ta có thể đứng ra làm người tiến cử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận