Mang Theo Siêu Cấp Thương Trường Đi Dạo Cổ Đại

Chương 710: Sở Gia Thôn bên trong hai ngốc hổ

Chương 710: Hai tên ngốc nghếch trong Sở Gia Thôn
Sở Thần tùy hứng phát hiện, nước suối này, cứ vậy mà uống thì không chỉ khó tiêu mà còn vô vị. Vì vậy, dùng nó để pha trà là nhất, cực kỳ tiêu dao tự tại. Uống một ấm trà, ăn uống bình thường, trước khi đi ngủ lại rót ừng ực một ít, hiệu quả cũng vô cùng tốt. Nước suối đã có thể tăng cao thực lực, lại thêm vào lá trà thượng hạng, hương vị này thật quá xa xỉ.
Uống trà khoảng chừng một canh giờ, Sở Thần liền ra khỏi phòng trà, trải qua một đêm dòng chảy, nước suối trong ao có lẽ đã đầy. Trong lúc các nàng đều đang luyện công, Sở Thần lại đi tới kho hàng. Sau đó, hắn lắc mình tiến vào không gian, nhìn nước suối đang chầm chậm tràn từ ao ra chảy về phía đại địa, khóe miệng Sở Thần nở nụ cười, rồi lại trở về kho hàng.
Sau một hồi bận rộn, nhìn những thùng nước trong kho đều được đổ đầy, Sở Thần bật điều hòa, cũng dặn dò Tiểu Lan và Tiểu Đào không được tắt điều hòa, đồng thời bảo các nàng cứ thoải mái uống nước này khi rảnh. Lúc này hắn mới thoải mái rời khỏi nhà kho, hướng quảng trường Sở Gia Thôn đi tới.
Vị trí của Hổ Tử ca vẫn không thay đổi, vẫn ở bên cạnh quảng trường, một văn phòng được thiết lập riêng cho hắn. Hai năm qua, hắn dường như quay lại những ngày tháng vô lo vô nghĩ ngắm mỹ nữ ở Mã Sơn Thôn, thật khô khan và vô vị. Ngay lúc hắn đang cầm một quyển tranh minh họa xem say sưa ngon lành thì Sở Thần lặng lẽ tiến đến sau lưng.
“Hổ Tử ca, tấm này đẹp đó!”
“Ngươi biết cái gì, tấm này mới đẹp, ta thích… Mẹ nó, Sở nhóc, ngươi đến từ khi nào?”
Hổ Tử ca đang định nói mình thích thế nào thì đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Quay đầu nhìn lại, hắn giật mình, luống cuống tay chân thu sách, lắp bắp nói:
“Cái kia... Ngươi không ở nhà trông trẻ… Phi, ngươi có con đâu mà trông, ngươi đến đây làm gì!”
“Đưa nước cho ngươi, còn nữa, đừng có mà suốt ngày xem mấy cái này, rảnh thì về nhà bồi lão bà ngươi có phải tốt hơn không?”
Nói xong, Sở Thần liền đặt một thùng nước lớn lên bàn của hắn.
“Ồ, Sở nhóc, đây là loại nước suối lần trước ngươi đưa cho bọn ta?”
“Không sai, còn nữa, bảo Tiểu Hổ Tử đừng có cả ngày chỉ biết chơi, An Xương Quốc này không giống Đại Hạ, muốn sống thoải mái thì phải có khả năng tự vệ.”
“Ta có nghe Mục Tuyết Cầm nói, Tiểu Hổ Tử dạo này lười nhác lắm!”
Hổ Tử ca nghe xong lập tức nổi giận: “Ngươi nói cái gì? Thằng nhãi đó sáng sớm đã bảo muốn đến nhà ngươi, theo thím luyện võ, thế nào, không đến à?”
“Không thấy đâu!”
Sở Thần nói một câu rồi quay người rời đi. Theo hắn đoán, hôm nay Tiểu Hổ Tử nếu không bị cha tìm thấy thì thôi, hễ bị tìm thấy thì mông chắc chắn sẽ nở hoa. Tính khí Hổ Tử ca với cha hắn không khác gì, đánh con không nương tay, y như con ghẻ vậy.
Đúng như dự đoán, sau khi Sở Thần đi không lâu, trong nhà Hổ Tử ca phát ra từng trận tiếng gào khóc thảm thiết!
Đến chiều, một đứa trẻ khỏe mạnh, bụ bẫm bị Hổ Tử ca cầm gậy dắt đến biệt thự.
“Thằng nhóc, thím con chịu dạy con là phúc phận của con rồi, con mà dám lười biếng nữa, ta không ngại cùng mẹ con sinh thêm đứa nữa!”
Nói xong, Hổ Tử ca cười hề hề với mọi người: “Cái kia, các em dâu, thằng nhóc này nhờ các vị vậy!”
Mặt Sở Thần đen lại nhìn Tiểu Hổ Tử đang đi khập khiễng, trong lòng nghĩ đúng là đang muốn luyện acc nhỏ rồi.
Liền nói với Mục Tuyết Cầm: “Đi chữa trị cho nó đi, trẻ con ham chơi có thể hiểu được, nhưng đánh thế này, sớm muộn gì cũng có ngày nó chết dưới tay cha nó thôi.”
Mục Tuyết Cầm tiến lên, xót xa dẫn Tiểu Hổ Tử đến ghế sô pha. Tiểu Hổ Tử có chút ấm ức nhìn vị sư phụ này: “Thím ơi… đau chết con rồi! Thúc phụ ơi, hay là người giúp con đánh cha con một trận đi?”
“Ờ, chuyện này con tìm ông nội con, chắc chắn là có tác dụng!”
Nói xong, Sở Thần liền quay người trở lại phòng trà trên lầu hai, tiếp tục uống trà.
Tiểu Hổ Tử nhờ có nền tảng thực lực, vết thương hồi phục rất nhanh. Theo tôn chỉ của đấng trượng phu “có thù không để qua đêm”, tối đó, tiểu tử này về nhà một chuyến, liền ngay trước mặt Hổ Tử ca kể tội với ông nội mình. Nói rằng Hổ Tử ca ở Đại Hạ không nghe lời, thường xuyên lui tới mấy chỗ đỏ lãng mạn không nói làm gì, giờ thì mỗi ngày còn lén lút xem mấy cuốn tranh vẽ, hơn nữa, quỷ thần xui khiến thế nào còn tìm ra toàn bộ tranh minh họa mà Hổ Tử ca giấu trong phòng.
Thế là, Sở Đại Tráng cầm gậy đi về phía Hổ Tử ca!
Đêm đó, toàn bộ Sở Gia Thôn đều nghe thấy giọng nói thô lỗ cùng tiếng rên la từng đợt của Hổ Tử ca!
Ngày hôm sau, Sở Thần gọi Tiểu Hổ Tử đến bên cạnh mình: “Báo thù được chưa?”
“Thúc phụ, báo thù rồi, cha con bị đánh đến thê thảm, ông con cũng già rồi, đánh có chút xíu đã hết hơi.”
Sở Thần nghe xong thì bật cười, trong bụng nghĩ, mi một trăm ba ký, làm sao mà cũng phải chín mươi mấy cân đều toàn xương cả rồi.
Sau khi sai Tiểu Hổ Tử đi, Sở Thần lại gọi Trần Thanh Huyền vào phòng trà.
Trần Thanh Huyền sau khi đến Sở Gia Thôn, hầu như không hề ra khỏi cửa. Lúc rời khỏi Đại Hạ tập kết, hắn không yêu cầu mang theo gì cả, nhưng mấy cô nương ở chỗ đỏ lãng mạn thì không thể thiếu ai. Vì vậy, ở Sở Gia Thôn đã nhiều ngày như vậy, tên này giống như con hổ nằm ổ, hầu như không hề ra khỏi cửa. Xem ra, muốn thay đổi tính cách và sở thích của một người, thực sự không dễ dàng.
“Ngươi gọi lão tử đến làm gì, không thấy lão tử đang bận à?”
“Ta bận cái đầu nhà ngươi, lúc mới đến thì nói thế nào, ngươi cả ngày ở trong phòng chơi gà lông à?”
Hai người tựa như kẻ địch trời sinh, cứ có cơ hội là cãi nhau. Vừa mắng, Sở Thần liền đưa tới một cái ly lớn chứa đầy trà.
Trần Thanh Huyền nhận lấy cười nói: “Như này mới được, mẹ nó cái ly bé tí tẹo uống trà, không đã thèm chút nào.”
Nói xong liền dốc ngược ly trà một hơi cạn sạch.
“Nói nhanh đi, gọi lão tử đến làm gì, đừng có mà làm lỡ công phu của lão tử.”
Sau khi uống xong, Trần Thanh Huyền sốt ruột nhìn Sở Thần trước mặt. Nhưng ngay giây phút sau đó, hắn cảm thấy cơ thể có chút khác thường, dường như cảnh giới của hắn, đã nhiều năm không tiến triển, lại nhúc nhích một chút.
“Ồ… Mẹ nó trà của ngươi! Nhanh, rót thêm cho lão tử ly nữa!”
Sở Thần cười không nói, lại rót cho hắn một ly nữa.
Trần Thanh Huyền cầm ly trà lên, không quan tâm nóng bỏng, một hơi lại uống sạch.
“Mẹ nó, đồ tốt đấy, ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, mau lên mau lên… Cho lão tử thêm ly nữa!”
Sở Thần vẫn không nói lời nào, lại rót đầy cho hắn một ly, nhưng ánh mắt lại đang len lén quan sát trạng thái cơ thể hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận