Mang Theo Siêu Cấp Thương Trường Đi Dạo Cổ Đại

Chương 199: Tuyết đọng hòa tan lũ đến

Chương 199: Tuyết tan lũ về
Bữa cơm tất niên bị đám thanh niên Hổ Tử uống thẳng cẳng đến tận khuya mới miễn cưỡng kết thúc. Ngày thứ hai, mọi người vội vã kéo nhau đến nhà Sở Thần. La Y đứng ở cửa, vừa phát lì xì vừa đón khách. Nhưng mọi người cũng rất biết ý, cơ bản là bái xong năm là đi luôn. Nếu không, cái biệt thự này sẽ bị bọn họ làm cho nát mất.
Vì là năm có đại nạn, mọi người cũng không ra ngoài thăm người thân. Bởi vậy, Hổ Tử bận rộn từ mùng một đến rằm, mỗi ngày đều mở tiệc rượu ở đại lễ đường. Nhằm mục đích là để mọi người được vui vẻ, chỉ cần là dân làng Mã Sơn, ai muốn uống rượu thì cứ đến đại lễ đường. Bận rộn cả năm rồi, cũng nên nghỉ ngơi chút.
Năm nay tiền thưởng cuối năm, Sở Thần toàn bộ đưa bằng lương thực, trong cái thời buổi trời đất đầy băng tuyết này, lương thực còn hơn bạc. Kho hàng sau núi vẫn còn đủ cho cả thôn ăn mấy năm. Nhưng cho không và phát là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vì tuyết lớn phong tỏa đường xá, xưởng chế muối cũng phải ngừng hoạt động, khiến Chu Hằng cũng không tài nào quay lại được. Do vậy, Mã Sơn Thôn lúc này hoàn toàn chìm vào trạng thái bế quan tỏa cảng. Đứng trên tầng cao nhất nhìn dòng suối từ từ chảy vào thôn, nơi có chiếc máy phát điện đang đập nước, Sở Thần nhìn dòng suối nhỏ mà bỗng suy tư.
Tiếp đó, hắn vội vã xuống lầu, đi đến nhà Vương Đức Phát. “Vương thúc, có việc này cần phải làm ngay lập tức.” “Ôi dào, Sở oa tử có chuyện cứ dặn một tiếng là được, còn tự mình đến đây một chuyến.” Vương Đức Phát nhiệt tình mời Sở Thần vào nhà.
“Vương thúc, dòng suối nhà ta hẹp quá, tranh thủ lúc này mọi người đều rảnh rỗi, phải nhanh chóng mở rộng dòng suối ra.” “Trời đất khó lường, không biết chừng ngày nào đó tuyết tan ra, đến lúc hình thành lũ thì không phải là trò đùa.”
Nghe Sở Thần nói vậy, Vương Đức Phát cũng sốt sắng hẳn lên. Sau đó, theo Sở Thần, hai người đi đến bên dòng suối. Nhìn lên phía trên thấy một màu trắng xóa, Vương Đức Phát lập tức hiểu ra đạo lý. Nếu như mặt trời nắng gắt lên, tuyết tan thành nước đổ vào dòng suối thì đúng là không phải chuyện đùa.
“Sở oa tử, nếu không có con nói, ta còn không để ý, hồi xưa tuyết tan, dòng suối đã sắp đầy rồi, năm nay tuyết lớn như thế…” “Chú cứ yên tâm dặn dò đi, cháu về tập hợp mọi người, bắt tay làm ngay.”
Thế là, ngày hôm sau, dưới sự chỉ huy của Vương Đức Phát, đám thanh niên sau nửa tháng say xỉn túy lúy, đã bắt đầu cầm dụng cụ lao động. Bận rộn bên bờ suối. Sở Thần nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, khóe miệng không khỏi nở nụ cười. Chính vì có những người dân đoàn kết như vậy, Sở Thần làm tất cả mọi chuyện đều cảm thấy đáng giá. Sau nửa tháng bận rộn, mọi người mới chính thức dừng tay.
Ngày hôm đó, Sở Thần cùng Trần Thanh Huyền đứng trên mái nhà, nhìn mặt trời đột ngột ló dạng. “Đồ nghiện rượu, ngươi nói con đập của chúng ta có chịu nổi không.” “Ngốc, ngươi đúng là khờ thật, nắng thế này, chắc chắn là tuyết bắt đầu tan rồi, nhanh mở cống thôi.” “Mẹ kiếp, quên béng mất cái này rồi.”
Nói xong, Sở Thần cầm lấy bộ đàm bên cạnh. “Hổ Tử ca, mau gọi Vương thúc, mang theo đám người của các ngươi, đi mở cống.” “Cái gì? Mở cống?” Hổ Tử lúc này đang được Phượng Phương hầu hạ, uống trà nóng. Nghe tin này thì hết cả hồn, nhưng lời Sở oa tử dặn dò, hắn luôn để tâm. Nên vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến nhà Vương Đức Phát.
Cùng lúc đó, Sở Thần và Trần Thanh Huyền cũng đi xuống. Chỉ một lát sau, mấy chục người đi tới cửa đập lớn của thôn, trong tiếng hò hét của mấy thanh niên, cống lớn được mở ra. Trong nháy mắt, nước lũ tràn về phía bên ngoài. Cùng thời gian này, nhiều nơi ở Đại Hạ, mực nước sông đều đột ngột tăng lên.
Lam Thiên Lỗi đứng bên bờ sông Thanh Vân, nhìn mực nước chậm rãi dâng cao, quay người nói với đám quan lại phía sau: “Vẫn là Sở lão đệ có dự kiến trước, nếu không thì lại là một tai nạn nữa rồi.” “Đây vẫn là nhờ thành chủ đại nhân lãnh đạo tài tình.” Một đám quan chức phía sau lập tức thi nhau nịnh bợ Lam Thiên Lỗi.
Nhưng nhiều nơi ở Đại Hạ, vì thủy lợi chưa đủ hoặc chính sách xuống chậm, vẫn chưa sửa chữa hoàn thiện, nên đều gặp tai họa. Chuyện này đối với dân chúng Đại Hạ quả thực là "chó cắn áo rách". Dân chúng gặp nạn, toàn bộ áp lực đều sẽ dồn lên quan chức.
Giờ phút này, Chu Thế Huân nghe Ngụy công công báo cáo mà cảm thấy đau đầu. Tốc độ băng tuyết tan nhanh khủng khiếp, trong nháy mắt đã cuốn trôi không biết bao nhiêu ruộng tốt. Còn có những nơi lũ tràn vào thành phố, phá hủy nhà cửa. Lũ lụt mang theo cả bùn đá và đất lở. Những người dân vốn tưởng thoát khỏi bão tuyết, sau khi mặt trời lên sẽ được về nhà, giờ mới phát hiện ra, những người vừa chui ra từ trong tuyết thì lại bị chôn vùi trong bùn đất.
“Thanh Vân Thành bên kia thế nào?” Chu Thế Huân nhìn Ngụy công công hỏi. “Thanh Vân thì vẫn ổn, ít nhất Thanh Vân Thành không hề thiệt hại gì, dân chúng tuy không có nhà để về, nhưng phần lớn đã được Lam Thiên Lỗi tổ chức, có cơm ăn, có việc làm.” Chu Thế Huân nghe xong nói: “Đi, mở xe ba bánh lên, chúng ta đi Thanh Vân.”
Đối với quyết định đột ngột của Chu Thế Huân, Ngụy công công tỏ vẻ đã hiểu. Nước lũ này đi qua rồi, mà không cố gắng nghĩ cách thì toàn bộ Đại Hạ sẽ loạn lên mất. Nếu Sở Thần có thể cho Lam Thiên Lỗi một con đường sáng, vậy thì có thể cho bệ hạ một con đường sống. Ngụy công công đổ thêm mấy thùng dầu vào xe ba bánh, cùng Chu Thế Huân một đường hướng Thanh Vân Thành mà đi.
Mà lúc này Sở Thần, đang nhìn dòng lũ đã đi xa, cùng với vùng đất tan tuyết ra mà suy nghĩ. “Vương thúc, thời tiết khó nói lắm, nhìn nhiệt độ có vẻ thích hợp đấy, ta đi khai hoang nhé.” “Khai hoang?” Vương Đức Phát nhìn Sở Thần hỏi. “Đúng vậy, khai hoang, đều trồng khoai lang, chúng ta nhất định phải bảo đảm đủ lương thực dự trữ, để đối phó với những tai nạn không lường trước được.”
Ai mà biết được trận lũ này qua đi, sẽ xảy ra chuyện gì đây. Có câu nói không sai, sau lũ lụt sẽ là hạn hán lớn, nên cần đề phòng mới được. Mùa xuân năm trước đều lạnh đến chết, mà năm nay lại có mặt trời gay gắt chiếu rọi. Sở Thần cho rằng, trận lũ lụt này đi qua, nguy cơ hạn hán là rất lớn. Vương Đức Phát nghe xong liền vội vã đi, triệu tập những người nòng cốt trong thôn họp bàn sắp xếp.
Còn Sở Thần thì đang tự mình nghĩ đến một vấn đề, nhỡ đâu cả Đại Hạ đều bị hạn hán. Nếu Chu Thế Huân tìm đến mình, mình nên ứng phó thế nào. Về hạn hán, hắn cũng thật không có kinh nghiệm, dù sao, kiếp trước hắn toàn là gọi đồ ăn ngoài. Thế là trong tay hắn xuất hiện hai củ khoai tây: “Có người nói, thứ này chịu hạn tốt, không biết có đúng không.”
Thứ này cũng là cây trồng có củ, đối với cái không gian vô tận của mình. Bên trong đúng là có thể không ngừng lấy ra. “Nếu không được thì tìm một mảnh đất cạn để thử xem, nhỡ đâu trồng ra được thì sao.” Nghĩ đến đây, Sở Thần lại cất khoai tây đi, chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa sẽ bảo Vương Đức Phát thử xem sao.
Đối với Mã Sơn Thôn, Sở Thần hoàn toàn không lo lắng, mình hoàn toàn có thể nuôi sống được. Mà ngược lại điều khiến hắn lo lắng là Đại Hạ, chắc là do xuyên không lâu rồi, nên khiến hắn có mối liên hệ không tên với thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận