Mang Theo Siêu Cấp Thương Trường Đi Dạo Cổ Đại

Chương 629 An bài hết thảy đi Tắc Bắc

Chương 629: Sắp xếp ổn thỏa, đi Tắc Bắc.
Sở Thần không giao thiệp nhiều với bọn họ mà đi thẳng tới chiếc thuyền trên biển.
Một thân hình hắn lách vào trong khoang thuyền, vừa động ý nghĩ một chút, trong khoang liền chất đầy vật tư.
Cộng với số vật tư trước đó của bọn họ, chỗ này tạm thời cứ để họ sinh sống thì chắc không có vấn đề.
Sau khi làm xong những việc này, Sở Thần bảo một tên lính súng máy thả một chiếc ca nô nhỏ xuống biển từ trên thuyền.
Rồi hắn xoay người nhìn Cố Đại Bưu đang đứng trên boong tàu: “Cố gắng phát triển nơi này, ta sẽ không định kỳ tới cung cấp vật tư cho các ngươi.” "Nếu gặp khó khăn thì bảo chúng nó dẫn ngươi đến Thanh Vân Thành, ta có một căn cứ lớn ở đó.” "Nhất định không phụ công tử giao phó!" Cố Đại Bưu nghe xong quỳ xuống trước mặt Sở Thần dập đầu, sau đó nói chắc như đinh đóng cột.
Sở Thần tiến lên vỗ vai hắn, rồi leo lên ca nô rời đi nhanh chóng.
Thực ra Sở Thần làm như vậy cũng có lý do của hắn.
Chuyện tương lai ai cũng không thể nói trước, nên hắn phải cố gắng hết sức mở rộng thế lực của mình.
Tuy rằng nói căn cứ nhỏ này xem ra không có tác dụng gì lớn, chỉ để lại một chiếc thuyền với một ít vật tư thôi.
Chút đồ đó đối với hắn căn bản không tính là gì, nhưng lỡ sau này gặp vấn đề gì thì vào thời điểm mấu chốt, những thứ này và những người này có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Ca nô chạy với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã ra khỏi tầm mắt của Cố Đại Bưu.
Sở Thần bảo ca nô dừng lại, rồi lấy ra tàu chuyên chở và máy bay trực thăng, thu hết tất cả rồi lên không trung.
Mục đích tiếp theo là thành Tắc Bắc, xung quanh thành Tắc Bắc đều là những dãy núi tuyết cao vút.
Cũng giống như ngọn núi cao của Vân Đài Tự, vốn đã lọt vào trong mây, trời biết nó cao bao nhiêu.
Hơn nữa địa thế của thành Tắc Bắc vốn đã cao hơn Thanh Vân Thành, nếu có thể thì có lẽ sẽ giúp hắn tìm ra một vùng lục địa rộng lớn.
Chỉ cần có lục địa thì sẽ có cơ hội tái thiết.
Máy bay trực thăng cộc cộc cộc cộc bay về phía thành Tắc Bắc, khi bay ngang qua Thanh Vân Thành.
Sở Thần chỉ liếc nhìn xuống một cái rồi lại tiếp tục xuất phát.
Trên đường đi, Sở Thần thỉnh thoảng cho tàu chuyên chở hạ xuống rồi lại cất cánh, trên đường đi thế này cũng làm hắn phát hiện ra rất nhiều nhóm người tụ tập nhỏ lẻ.
Điều này làm hắn phải cảm thán, khả năng sinh tồn của loài người thật mạnh mẽ.
Cho dù thế giới có tan nát thì con người vẫn sẽ tìm được cách để sinh tồn.
Cuối cùng, sau năm ngày vừa đi vừa nghỉ, Sở Thần đã đến bầu trời của thành Tắc Bắc.
Khi vào đến khu vực thành Tắc Bắc, Sở Thần lộ vẻ vui mừng, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn, hiện tại thành Tắc Bắc giống như một cái đập chứa nước.
Xung quanh là núi non trùng điệp bao phủ, những đỉnh núi kia nhấp nhô lộ ra trên mặt nước.
Ngoài hơi nước bốc lên, những sương mù trước kia cũng biến mất không còn tăm hơi.
Một chiếc tàu chuyên chở lặng lẽ đỗ trên mặt nước, người trên tàu vẫy tay chào, tất cả trông khá hơn nhiều so với Thanh Vân Thành.
Sở Thần chỉ huy phi công đậu máy bay vững vàng trên bãi đáp của tàu chuyên chở.
Sau đó hắn vừa nhảy xuống máy bay liền nhìn thấy Tiêu Nguyệt xông tới!
“Sở Thần, cuối cùng ngươi cũng đã tới, có biết mấy ngày nay ta nhớ ngươi đến mức nào không!” Sở Thần không nói gì mà ôm nàng vào lòng: “Nói cho ta nghe đi, tình hình thế nào?” Tiếp đó, hai người vào trong phòng.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Nguyệt liền kể cho Sở Thần nghe tình hình sau khi lũ lụt xảy ra.
Theo mực nước dâng lên, Tiêu Nguyệt lập tức tổ chức mọi người, huy động toàn bộ người dân của thành Tắc Bắc.
Chế tạo thuyền gỗ lớn, bảo quản lương thực, lên núi tị nạn, lên tàu chuyên chở và hàng loạt biện pháp khác.
Vì trước đó đã chuẩn bị đầy đủ nên số người tử vong của toàn thành Tắc Bắc đã giảm đi đáng kể.
Phần lớn đều đã tránh được đợt lũ lụt này.
Sau khi mực nước không tiếp tục tăng lên, Tiêu Nguyệt lại một lần nữa điều phối nhân viên, cho một nhóm người lên núi, tiến hành xây dựng trên núi, còn một nhóm thì ở trên thuyền.
Phần lớn những người trên tàu chuyên chở đều là nhân viên của phủ thành chủ, có thể nói rằng chiếc tàu này bây giờ chính là một phủ thành chủ mới.
Sau khi thời tiết thay đổi kết thúc, Tiêu Nguyệt liền ra lệnh cho những người lên núi khai hoang trồng trọt, đem tất cả những hạt giống được giữ lại gieo xuống núi.
Trước kia thành Tắc Bắc ở trong một cái vùng lòng chảo nhỏ, tổng cộng cũng chỉ có một chút xíu vậy thôi, tuyển người cũng chỉ được bấy nhiêu.
Lúc này lên núi rồi, ngược lại lại cảm thấy địa bàn để con người ở rộng hơn rất nhiều.
Sở Thần nghe xong lộ ra vẻ tươi cười hài lòng.
Trong lòng thầm nghĩ toàn bộ Đại Hạ, có lẽ chỉ có Tắc Bắc và đỉnh núi tuyết là lúc này vẫn có thể trồng trọt, sản xuất được.
Hơn nữa số người bị thương vong thấp, mọi người tuy phải trải qua những đau khổ do sự hủy hoại của thế giới này mang lại.
Nhưng so với những nơi khác thì đã tốt hơn quá nhiều rồi.
Liền tiến lên vỗ nhẹ tiểu Nguyệt: “Nàng vất vả rồi!” “Sở Thần, không thể nói là vất vả, tất cả những điều này chẳng phải đều là những gì chúng ta phải làm sao!” “Đúng rồi, còn lũ trẻ thì thế nào rồi?” Sau đó, khi Sở Thần nói cho Tiêu Nguyệt nghe tình hình bên ngoài xong, Tiêu Nguyệt liền lập tức lộ vẻ mặt buồn thương.
Một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên: “Sở Thần, nếu không được thì hãy đưa toàn bộ bọn họ đến Tắc Bắc thành đi, mọi người chen chút cũng sẽ vượt qua được khó khăn.” “Ha ha, tạm thời không cần, khi nào không chịu đựng được nữa thì ta nhất định sẽ đưa tới.” “Lần này ta tới không phải để nói cái này, lát nữa nàng đi theo ta lên núi xem một chút đi.” Sở Thần nhìn những ngọn núi bên cạnh, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn.
Trước kia thành Tắc Bắc là một vùng đất cực kỳ lạnh giá, có thể nói là một vùng đất rất cằn cỗi.
Sau khi tuyết tan ra, lại mang đến cho bọn họ nhiều đất đai hơn, nhưng xét đến sản lượng lương thực trên thế giới này không cao, khoai lang khoai tây loại hình trước đây vẫn chưa được phổ biến đến nơi này.
Cho nên hắn nghĩ ở đây sẽ tạo ra một ngọn núi nữa, chuyên dùng để trồng trọt.
Tuy rằng lương thực trong không gian hiện tại dùng mãi không hết, nhưng ai có thể đảm bảo được tương lai chứ.
Tiêu Nguyệt nghe xong gật đầu: “Được, vừa hay ta cũng lâu rồi chưa lên núi xem, không biết tình hình khai hoang thế nào rồi.” Nói xong, hai người nắm tay nhau đứng dậy rồi đi về phía một chiếc ca nô.
Khi ca nô lướt đi nhanh chóng, hai người chỉ trong chốc lát đã đến được một đỉnh núi.
Sở Thần liếc mắt nhìn vị trí, rồi phát hiện thật tình cờ, hai người lại đi tới ngọn núi trước kia có Vân Đài Tự.
Hắn liền hỏi: “Chỗ này, là ngọn núi cao có Vân Đài Tự?” “Không sai, ngọn núi này lớn nhất, họ khai hoang chắc vẫn chưa đến được đỉnh núi đâu.” Nói xong, hai người xuống ca nô rồi đi lên núi.
Trên đường đi, Sở Thần nhìn những người dân đang vung cuốc, và cả những quân lính đang giữ gìn trật tự, trong lòng không khỏi đưa ngón tay cái lên với Tiêu Nguyệt.
Phải biết, nàng chỉ là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mà lại có thể làm được chuyện lớn như vậy.
Khi tai nạn ập đến, nàng không hề loạn, mà đã bảo tồn lại cả một tòa thành trì, thật sự là hiếm thấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận