Mang Theo Siêu Cấp Thương Trường Đi Dạo Cổ Đại

Chương 453: Ta mang bọn ngươi bay lên trời

Chương 453: Ta mang bọn ngươi bay lên trời Buổi trưa, Sở Thần khua khua thùng cá, thỏa mãn cười. Sau đó giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay.
Nhấc theo thùng trở về nơi đóng quân, sau đó chui vào bên trong xe tăng. Hướng vào trong ống pháo nhét một viên đạn pháo, sau đó nhắm ngay mặt biển, ầm một tiếng liền bắn đạn pháo ra ngoài.
Theo đạn pháo nổ tung trên mặt biển, mọi người đang nghỉ ngơi trong thùng hàng lập tức thức tỉnh. Rồi hưng phấn từ trong thùng hàng chạy ra. Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy trước mắt chiếc xe mang theo nòng pháo đang lái về phía mình.
"Đại ca, đây là cái gì?"
"Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây, chờ chút chẳng phải sẽ biết."
Sở Thần lái xe tăng đến trước mặt bọn họ, sau đó chui ra: "Lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ, bốn người các ngươi, lại đây."
Bốn người nghe xong lập tức đi đến trước mặt Sở Thần.
"Tốt, vật này tên là xe tăng, mọi người đều thấy, bên trên không chỉ có pháo, còn có súng máy."
"Vì các ngươi có hai mươi người, nên bốn người một tổ, người điều khiển, nhét vào tay, pháo thủ, cùng người chỉ huy."
"Cho nên, ta dạy các ngươi bốn người xong, các ngươi sẽ dạy lại các đệ đệ muội muội, hiểu chưa?"
Bốn người nghe xong hưng phấn nóng người đến không kiềm chế được. Đồ vật này lớn như vậy, nếu như dùng ngoài chiến trường, thử hỏi quân đội nào có thể địch, thành lũy nào có thể ngăn.
Liền đồng thanh nói với Sở Thần: "Rõ, cha nuôi!"
"Tốt, đã vậy, lão nhị, lại đây, ta trước tiên dạy ngươi cách điều khiển... . . ."
Màn đêm buông xuống, trên hòn đảo thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng pháo đinh tai nhức óc cùng với tiếng súng cộc cộc cộc cộc. Sở Thần thỏa mãn nhìn tất cả trước mắt, thực ra cũng không cần bọn họ hoàn toàn thông thạo. Chỉ cần một ngày cần dùng đến, họ có thể dùng nó để tấn công kẻ địch là được. Thực tế nếu như không cần công thành, thì chỉ cần đưa cái này vào chiến trường, chỉ bằng súng máy cao xạ trên nóc xe, cũng có thể quét ngang cả ngàn quân.
Sau mười ngày, Sở Thần tập hợp mọi người lại, sau đó trèo lên cạnh máy đào.
"Vật này, sức mạnh rất lớn, có thể khai sơn phá thạch, nói đơn giản, nó không phải vũ khí, nhưng nếu dùng được, Đại Hạ sẽ không có bức tường nào mà các ngươi không phá được."
Mọi người hưng phấn nhìn Sở Thần khởi động máy đào, chốc lát sau, đã đào ra một cái hố to trên đảo. Những hòn đá lớn, bị gàu đào nhẹ nhàng nhấc lên, rồi ném về một bên. Trong lòng mọi người đều có một ý nghĩ, đồ vật này mà đi công phá tường thành, chẳng phải như thìa múc đậu hũ, không tốn chút sức nào sao.
"Tốt, vật này, ta dạy một người, sau đó mọi người thay phiên học tập, không cần thông thạo, biết thao tác đơn giản là được."
Sở Thần vừa dứt lời, Sở Thập Ngũ đã lắc lư thân thể khổng lồ xông tới.
"Đừng ai giành với ta, các ca ca!"
Sở Thần thấy hắn run rẩy một thân mỡ, không khỏi buồn cười. Lập tức, liền đứng bên cạnh, cầm tay chỉ việc.
Sau năm ngày, Sở Thần nhìn mọi người uể oải nhưng mặt ai nấy cũng hưng phấn.
Liền chạy bộ đến bên máy bay trực thăng, lần này hắn lấy ra là một chiếc máy bay trực thăng hai động cơ lớn nhất trong kho. So với chiếc lần trước lên núi tuyết, có thể nói lớn hơn rất nhiều. Tính cả phi công, có thể chở tám người, nhưng đây là thời cổ, chỉ cần Sở Thần cố nhét, thì nhét hết vào cũng không thành vấn đề.
"Các vị, các ngươi có bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày các ngươi bay lên trời, nhìn thế giới này không."
Mọi người nghe xong nhìn nhau, đều không hiểu ý Sở Thần là gì. Liền Sở vừa mở miệng nói: "Công tử, bay lên trời, chẳng phải chỉ có thần tiên mới làm được sao?"
"Ha ha, không sai, bổn công tử, hôm nay liền để các ngươi cảm nhận một chút, niềm vui của thần tiên."
"Tốt, mười người các ngươi, theo ta lên."
Nói xong, Sở Thần liền đem mười người đứng đầu, nhét hết vào bên trong máy bay, rồi đóng kín cửa.
Sở Thần ngồi vào buồng lái, hít sâu một hơi, nghĩ thầm lần này không thể có sự cố được. Lỡ có chuyện gì mà rơi máy, đám người này dù thực lực mạnh, nhưng nếu rơi xuống biển thì khả năng bị thương vong vẫn rất cao. Nếu rơi xuống đất thì càng thêm thảm. Nhưng khi đã quyết định rồi, không thể bỏ dở được. Liền khởi động máy bay, quay đầu về phía sau hô lớn: "Tất cả ngồi vững, Sở Nhị, nhìn cha nuôi thao tác, cái này cực kỳ khó điều khiển, vì vậy, chỉ có mình ngươi học."
Sở Nhị nghe xong hưng phấn gật đầu, khi hắn cảm nhận được âm thanh động cơ trên đầu và mặt đất cát bay đá chạy, thì dần dần hiểu ra, cha nuôi muốn đưa họ bay lên trời.
Theo máy bay chậm rãi cất cánh, không chỉ những người trong máy bay, mà ngay cả những người ở dưới mặt đất, cũng đều kinh ngạc thốt lên.
"A....Ta bay lên rồi, ta bay lên rồi!"
"Nhanh nhanh nhanh, nhéo tay ta xem, ta không phải đang mơ chứ."
"Sao tự dưng lại nhéo ta?"
"Nhéo ngươi sẽ đau chứ."
Rồi một tiếng bốp giòn giã vang lên: "Ôi...Tê...Ha ha ha, ta thật sự bay lên rồi, cha nuôi vạn tuế!"
Khi máy bay hạ xuống an toàn ở trên đảo, Sở Thần đuổi bọn họ xuống, rồi đưa nhóm thứ hai bay một vòng.
Sau đó, đem sáu người sợ độ cao nhớ kỹ, dặn dò bọn họ đi nghỉ ngơi xong. Sở Thần nói với mười bốn người còn lại: "Các vị, chúc mừng các ngươi, các ngươi sẽ trở thành những người đầu tiên trên toàn Đại Hạ, không, toàn bộ thế giới, có thể từ trên trời hạ xuống."
"Tốt, bây giờ, từng người đi nghỉ ngơi, ngày mai Sở Nhất sắp xếp huấn luyện, Sở Nhị ở lại, cùng ta đi học lái máy bay."
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Sở Nhị hùng hục đi theo sau lưng Sở Thần, về phía máy bay.
Sau ba ngày: "Sở lão nhị, ngươi cái đồ ngốc này, làm rơi máy rồi, phải đợi khi đến gần mặt biển rồi nhảy chứ."
"Sở lão nhị, giữ mạng là trên hết, máy bay trên núi còn nhiều!"
"... . . ."
Sở Nhất cùng vài người ngồi trên đảo, nhìn thẳng chiếc máy bay đang cắm đầu xuống biển.
"Ai, lại hỏng mất một chiếc!"
"Ai bảo không phải đây, nếu là ta..."
Sau đúng một tháng, ngay lúc Sở Thần sắp bỏ cuộc, Sở Nhị một mình điều khiển máy bay hạ cánh an toàn ở vị trí Sở Thần chỉ định. Khóe miệng Sở Thần, mới chậm rãi lộ ra nụ cười.
Lại nửa tháng trôi qua, Sở Thần thấy Sở Nhị đã có thể thành thạo lái máy bay trực thăng thực hiện các loại động tác. Mới gọi mười ba người còn lại lại cùng nhau.
"Tiếp theo, các ngươi cần phải học, chính là cách nhảy từ trên cao xuống."
"Nhảy xuống, cha nuôi, có mà ngã thành bùn à!"
"Đừng có ồn, cha nuôi sẽ không để cho ngươi và ta chết."
Sở Thần đè tiếng bàn tán của mọi người xuống, rồi vác lên một chiếc ba lô dưới chân.
"Nhìn kỹ, cái này gọi là dù nhảy, có thể khiến các ngươi từ trên cao ngàn trượng hạ xuống mà không hề hấn gì."
"Sau đó, theo ta lên máy bay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận