Mang Theo Siêu Cấp Thương Trường Đi Dạo Cổ Đại

Chương 243: Ngựa gầy ốm phá xe đến Mã Sơn

Chương 243: Ngựa gầy ốm kéo xe đến Mã Sơn
Sau ba ngày, toàn bộ Mã Sơn Thôn một mảnh an lành, yên tĩnh và thoải mái.
Sở Thần tay cầm cần câu, ngồi ở một bên đập chứa nước để câu cá.
Bên cạnh, Đại Hoàng thỉnh thoảng đứng dậy xem một chút, rồi lại nằm xuống mặt đất.
Trần Thanh Huyền thì vẫn tiếp tục ở trên đài cao uống rượu.
Mấy cô gái trong biệt thự thì ríu rít, bận chỗ này chỗ kia.
Mà trên quan đạo từ Kinh Thành về Thanh Vân Thành, một chiếc xe van đang chạy nhanh.
"Tiểu huynh đệ, có thể lái nhanh thêm chút nữa không, lão phu đang sốt ruột."
"Đạo trưởng, đây đã là hết tốc lực rồi, yên tâm đi, chiều nay nhất định có thể đến Thanh Vân Thành."
Không sai, người ngồi trên xe chính là Chúc Lưu Hương.
Vừa nghe tin ái đồ của mình gặp nguy hiểm, ông không kịp thu dọn đồ đạc liền theo người lên xe chạy về Thanh Vân Thành.
Ông biết, đồ đệ mình đã là cửu phẩm cao thủ, mà còn có một nữ đệ tử cửu phẩm ở bên.
Thêm vào tiểu tử kia còn có ám khí lợi hại, thì ở Thanh Vân Thành hẳn là không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Nhưng giờ phút này, Trần Thanh Huyền gặp nạn, vậy thì chắc chắn đã gặp phải đối thủ cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu không, những đứa trẻ này sẽ không đến cầu viện ông.
Sở Thần sau khi câu được mấy con cá chép nhỏ ở đập nước, thuận tay ném cho Đại Hoàng.
Đại Hoàng ngậm cá rồi chạy về ổ của mình.
Sở Thần cũng cảm thấy vô vị, bèn bỏ cần câu, đi về biệt thự.
Ngồi trong phòng trà, trên bàn bày một cái bộ đàm vẫn chưa được lắp đặt.
Đến giữa trưa, bộ đàm đột nhiên phát ra một giọng nói.
"Cha nuôi, ba người đang hướng về phía Thanh Ngưu Trấn, một con ngựa gầy yếu, một chiếc xe ngựa rách nát."
"Tốt, ta biết rồi, khổ cực cho Sở Nhị rồi."
"Không khổ cực, nên làm."
"Lại giao cho các ngươi một nhiệm vụ nữa, ở những khu vực như trạch viện phía tây thành, Hồng Lãng Mạn, Văn Hương Các, cửa thành, đều bố trí người cẩn thận."
"Hễ thấy xe van đi vào, liền ngăn lại, nếu trên xe có một lão đạo trưởng, thì bảo ông ta đến thẳng Mã Sơn Thôn ở Thanh Ngưu Trấn."
Nói xong, Sở Thần lại đặt bộ đàm xuống.
Thông tin Sở Nhị vừa báo, người của Thông Thiên Thần Giáo, chắc chắn là đang đến Mã Sơn Thôn.
Vậy thì, giờ khắc này, hắn nên chuẩn bị ứng phó.
Hơn nữa, nếu người đưa tin của mình đến kịp lúc, thì có thể Chúc đạo trưởng sẽ đến Thanh Vân Thành trong ngày hôm nay.
Vì người lái xe thay phiên nhau hai người, chạy không ngừng nghỉ ngày đêm.
Tốc độ rất nhanh, mà chiếc thần xa đó, Sở Thần hoàn toàn không nghĩ nó sẽ bỏ dở giữa đường.
Giờ phút này, Sở Thần cảm nhận sâu sắc được tầm quan trọng của trạm phát sóng thông tin.
Nhưng thời gian không đủ, trạm phát sóng này còn chưa xây xong thì người của Thông Thiên Thần Giáo đã tìm đến cửa rồi.
Nghĩ đến đây, Sở Thần liền bước vào không gian, lại rót cho mình nửa thùng nước.
Nhưng cảnh giới vẫn ở ngũ phẩm, đột phá lên lục phẩm không phải là chuyện đơn giản như vậy, cần có thời gian.
Thời gian, thời gian, mọi thứ dường như đều không kịp.
Lúc này Sở Thần cảm thấy có chút nóng vội, nhưng vừa ra khỏi không gian liền đi về ban công của biệt thự.
Trên ban công, Trần Thanh Huyền và Mục Tuyết Cầm đang nhíu mày, lắng nghe Sở Thần kể rõ.
"Ý ngươi là, bọn họ đang chạy đến Mã Sơn Thôn này?"
"Không sai, xem ra hôm nay, sẽ không bình yên."
"Sở Thần, yên tâm, hai người bọn ta sẽ cố gắng hết sức để ngăn cản lão già tông sư đó, đến lúc đó chỉ cần ngươi nghĩ cách bắt giáo chủ của bọn chúng, thì mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng thôi."
Mục Tuyết Cầm nhìn hai người, kiên quyết nói.
Sở Thần biết, muốn một người cửu phẩm và một người nửa bước cửu phẩm ngăn cản lão già tên Hắc kia, thì nói thì dễ.
Bản thân hắn không sợ, nếu thật không được, thì vào không gian trốn, dù Thiên Vương Lão Tử đến cũng không tìm được hắn.
Nhưng phía sau hắn còn có nhiều người như vậy, rất nhiều thôn dân.
Lúc này Sở Thần có chút hối hận khi đã quay lại Mã Sơn Thôn.
Nhưng dù bọn họ không về Mã Sơn Thôn, thì những người kia cũng sẽ không đến sao?
Thực tế là thế, Hồng Lãng Mạn và Văn Hương Các trong thành, chắc chắn là đã bị chúng lén điều tra qua rồi.
Không thì chúng đã không chạy đến Mã Sơn Thôn."Nghiện rượu, ngươi nói xem, hai chúng ta ra cửa thôn cản bọn chúng câu giờ đến khi sư phụ ngươi đến…"
Sở Thần suy tư một hồi, ánh mắt lóe lên, nói với Trần Thanh Huyền.
"Không được, quá nguy hiểm, cái lão Hắc mà các ngươi nói đó, ta nghĩ ta đã đoán ra thân phận của hắn, nhưng không dám chắc chắn."
Trần Thanh Huyền chưa kịp nói gì, thì Mục Tuyết Cầm đã cắt ngang ý nghĩ của Sở Thần.
"Ngươi biết hắn là ai sao?"
Mục Tuyết Cầm vừa nói, cả hai người đều dồn dập nhìn nàng hỏi.
"Không dám chắc, ta cũng chỉ gặp qua người kia một lần khi còn bé thôi."
"Vậy bây giờ phải làm sao, đợi bọn chúng đến Mã Sơn Thôn, sẽ rất khó đối phó."
Trần Thanh Huyền nhìn Mục Tuyết Cầm hỏi.
"Nếu là hắn, thì thôn dân không cần lo, hình như hắn chưa từng giết người dân bình thường!"
"Sở Thần, gọi Hổ Tử ca bọn họ rút lui đi, những người này không nên chọc giận hắn, chúng ta ba người đi nghênh chiến là được rồi."
"Chỉ cần câu giờ được đến khi sư phụ đến, thì nguy cơ sẽ được giải quyết."
Mục Tuyết Cầm nói xong cũng đi về phía tường vây.
Trần Thanh Huyền bất đắc dĩ, cũng đi theo sau nàng.
Vì gần đến giữa trưa, Sở Thần dặn Tiểu Lan và Tiểu Đào làm ít đồ ăn, rồi dùng hộp cơm đựng lại, sau đó võ trang đầy đủ rồi cũng đi về phía tường thành.
Trên tường thành, Sở Thần gọi Hổ Tử ca đến, bảo hắn dẫn các thôn dân rời đi trước.
"Nói cái gì vậy, Hổ Tử ca ngươi nhiều năm nay sợ ai hả?"
"Bảo các ngươi đi thì cứ đi, đến nghiện rượu cũng không bắt được, đám các ngươi ở đây không giúp được gì còn gây thêm phiền phức cho nghiện rượu phát huy sức."
Hổ Tử vừa nghe cũng thấy có lý, gật đầu với Sở Thần, xoay người liền kêu gọi đám thanh niên trong thôn đi về phía sau.
Nhưng họ cũng không rảnh rỗi, mà đi đến phía trước các căn nhà, cầm nỏ thập tự đã lắp sẵn tên, đứng đó tạo thành một hàng phòng thủ.
Sở Thần thấy thế cũng không ngăn cản, nếu họ đoàn kết như vậy, thì cứ để họ tự lo.
Rồi, ba người đứng trên tường rào Mã Sơn Thôn.
Mỗi người cầm một hộp cơm, lẳng lặng chờ đợi chiếc xe ngựa rách nát mà Sở Nhị nói.
Mục Tuyết Cầm và Trần Thanh Huyền đứng bên cạnh đều rút kiếm thép.
Còn Sở Thần thì sau lưng đeo mấy quả lựu đạn và một khẩu Uzi.
Về mấy lỗ châu mai trong phòng, Sở Thần cũng dặn Hổ Tử mở cửa ra hết.
Đến khi nào thực sự không ổn, cmn trước hết tặng cho tên giáo chủ kia và cô nương kia một băng đạn.
Giết được một người thì tính một.
Thời gian chờ đợi dường như dài thêm, ba người buồn bã chán chường, nói chuyện vu vơ.
Giờ phút này, trên con đường xi măng bằng phẳng từ Thanh Ngưu Trấn về Mã Sơn Thôn.
Xích Yến Phi vén tấm màn cửa xe ngựa: "Lão Hắc thúc, không ngờ, thế gian này, lại có con đường bằng phẳng như thế."
"Ha ha, công tử, thế giới rộng lớn này, chuyện lạ nhiều, như chiếc xe và vũ khí trong tay của Sở Thần kia, đều là những thứ chưa từng nghe thấy."
Lão Hắc quất nhẹ roi lên lưng con ngựa gầy, ha ha cười nói.
"Lão Hắc thúc nói vậy, tiểu Tứ sợ quá, nếu đêm đó…"
Tiểu Tứ nghĩ đến chuyện đêm đó hắn dùng chủy thủ đâm vào hông Sở Thần.
Nếu như lúc đó Sở Thần nổi lên sát tâm, dựa theo miêu tả của lão Hắc thúc về uy lực và tốc độ của thứ ám khí kia.
Phỏng chừng giờ phút này, mình đã thành một cái xác rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận