Mang Theo Siêu Cấp Thương Trường Đi Dạo Cổ Đại

Chương 289: Quan sai nghe thơm tìm đến cửa

Chương 289: Quan sai ngửi mùi thơm tìm đến cửa
Nói xong Sở Thần quay đầu nhìn về phía mọi người: "Có suy nghĩ đó không quan trọng lắm, nhưng thành thật nói ra, liền cần dũng khí."
"Ta có thể cứu các ngươi một lần, đó hoàn toàn là xem vào sự đáng thương của các ngươi."
"Nhưng có người muốn đánh vào chủ ý của lão tử, vậy cũng phải cân nhắc một chút."
Nói xong Sở Thần giơ trong tay áo Uzi lên, sau đó nhắm ngay một bức tường đất bên cạnh.
"Trước đây người đánh vào chủ ý của lão tử cũng nhiều, cũng không kém mấy người các ngươi, nhưng bọn họ đều như bức tường này, đã thấy Diêm Vương rồi."
Nói xong, Sở Thần liền đối với bức tường đất vốn đã không vững chắc đó, cộc cộc cộc một hồi xả đạn.
Tường đất vốn đã lỏng lẻo do lâu năm không sửa chữa, vào lúc này bị Uzi một trận xả đạn, ầm ầm sụp đổ.
Mọi người thấy vị công tử trước mắt này, giơ tay lên tạo ra một trận âm thanh liền làm sụp bức tường đất kia.
Từng người một đều bị dọa đến vội vàng quỳ rạp xuống đất.
"Công tử, chúng ta vô ý mạo phạm, xin công tử thứ tội."
Còn người được gọi là Ngô tam oa kia, lại càng sợ đến cả người run rẩy, hắn cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Chỉ một ý nghĩ, đã đắc tội một nhân vật có thủ đoạn tựa như thần tiên thế này, chết thì cứ chết đi, đằng nào sống ở đời này cũng chỉ để chịu tội mà thôi.
Sở Thần thấy hiệu quả không tệ, lại tiến lên kéo Ngô Cương lên.
"Mọi người đều đứng lên đi, ta cũng không phải người độc ác gì, nhanh lên nhóm lửa nấu cơm."
"Còn nữa, ở cửa thôn có một đống quần áo, các ngươi mỗi người chọn rồi trở lại, bảo mọi người trong nhà ra hết đi, ngày nào cũng sống trong cái nhà âm u đó, không chết đói cũng sẽ sinh bệnh."
Ngô Cương nghe xong mau mắn gọi mấy người nhóm lửa nấu cơm, vài người đi lấy quần áo kia.
Sau khoảng một nén nhang, trong thôn nháy mắt liền náo nhiệt lên.
Chỉ thấy những cô nương lớn cô dâu nhỏ, đều mặc quần áo Sở Thần đưa, mắt né tránh đi ra khỏi phòng.
Các nàng né tránh không phải vị công tử xa lạ này trước mặt, mà là phía mặt trời.
Có lẽ là đã lâu chưa từng thấy ánh nắng, khiến những người này có chút gầy yếu, làn da cũng có chút trắng nõn.
Sở Thần nhìn mà trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nhưng vào lúc này, từ phía sau bức tường vừa bị đổ sập, lấm la lấm lét đi ra một người phụ nữ mặt mày xám xịt nhưng cả người không có mảnh vải che thân.
Sở Thần quay đầu nhìn lại, chậc chậc, vóc người này, không tệ a!
Ngô Cương nhìn theo hướng Sở Thần, lập tức cầm lấy một bộ y phục đưa tới: "Công tử, đây là cháu gái nhỏ của ta, xin đừng làm bẩn mắt công tử."
Sở Thần lúng túng cười cười, xem ra lần sau rút súng phải sửa thói xấu này mới được, một hồi thao tác như thế, lại còn đánh ra cả một cô nương nữa.
Ngô Cương đưa cho cô nương kia không mặc quần áo, rồi nói với cô nương ấy: "Này, Tiểu Ngọc, mau quỳ xuống, ra mắt công tử."
Cô nương có lẽ là bị khói bụi làm cho nghẹt thở, lờ mờ nhìn Sở Thần, rồi quỳ xuống.
Nghĩ bụng mình trêu ai chọc ai, không phải là vì đói quá nằm trên giường cho đỡ đói bụng thôi sao, ai ngờ nhà lại bị người ta làm cho sụp.
Sở Thần có lẽ đang áy náy, liền vội vàng kéo nàng lên: "Ngô đại ca mau dẫn cô ấy đi rửa mặt đi, một lát nữa ăn cơm ngon."
Ngô Cương gật gật đầu với Sở Thần, lôi kéo cô nương tên Tiểu Ngọc kia đi đến bên giếng nước.
Mà giờ phút này, trong nồi cũng truyền ra một mùi cơm thơm phức, khiến mọi người đều tham lam nuốt nước miếng, hận không thể ngay lập tức nhào tới ăn hết cả nồi.
Sở Thần thấy Ngô Cương đưa cô nương đã rửa mặt sạch sẽ trở lại, nháy mắt liền sáng mắt, thầm nghĩ cô nương này không chỉ vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mà khuôn mặt cũng không phải tầm thường.
"Được rồi, mọi người ai nấy cầm bát đi ăn cơm, không được tranh giành, kia... Ngô tam oa, ngươi phụ trách chia cơm cho mọi người."
Sở Thần liếc mắt nhìn rồi chỉ vào Ngô tam oa đang đứng trên mặt đất.
Dám đánh vào chủ ý của lão tử, vậy thì hãy để ngươi thử xem cái cảm giác thức ăn ở trong tay mà không ăn được đi.
Ngô tam oa không dám từ chối, cầm cái thìa không biết ai mang đến rồi đi tới trước nồi lớn.
Sau đó hơn bốn mươi thôn dân lần lượt cầm bát đứng xếp hàng đi đến chỗ nồi.
Thôn dân đầu tiên nhận được cơm, không thèm để ý nóng, cầm hạt cơm nhét ngay vào miệng.
Trong lúc nhất thời tiếng xuýt xoa vì nóng, tiếng bẹp bẹp, tiếng nhai nuốt tràn ngập cả thôn.
Mà ngay khi mọi người đều nhận được cơm, cô nương vừa từ trong phòng chui ra lại nhìn thẳng vào cái nồi.
Sở Thần liền tiến lên nói: "Ngươi làm gì đó? Đi lấy bát ăn cơm đi."
"Thưa công tử, bát của ta, bị bức tường đổ sập lúc nãy làm vỡ rồi!"
Cô nương tên Tiểu Ngọc khẽ nói với Sở Thần.
Sở Thần nghe xong không khỏi vỗ đầu một cái, được rồi, lại là do mình sai.
Liền từ trong túi xách lấy ra một chiếc bát inox đưa vào tay nàng: "Đi thôi, dùng cái này mà ăn!"
Cô nương có chút không thể tin nổi nhìn Sở Thần trước mắt, lại nhìn chiếc bát trong tay.
Nhưng sau một khắc, nàng liền nhận lấy bát từ tay Sở Thần, trong miệng nói một câu: "Tiểu Ngọc cảm ơn công tử."
Sau đó, bay cũng giống như lao về phía chiếc nồi lớn.
Nhưng mà, ngay khi mọi người đều ăn được khí thế ngất trời, đột nhiên một tiếng quát lớn đánh gãy sự vui sướng của mọi người.
"Kẻ nào ở đây nấu cơm?"
Sở Thần nhìn theo âm thanh, chỉ thấy mấy nam tử mặc trang phục quan sai, bên hông đeo bội đao xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Mấy người vừa nói, vừa hướng về phía nồi lớn mà đến, một tên trong đó đẩy tam oa con ra.
Sau đó cầm lấy cái thìa múc một gáo cơm, cau mày hỏi: "Lớn mật dân đen, lại dám trộm quân lương của quan phủ, phải tội gì?"
Ngô Cương thấy thế, vội nuốt cơm trong bát xuống, liền đi về phía đám quan sai kia.
"Mấy vị quan gia, lương thực này không phải do chúng ta trộm…"
"Hừ, lớn mật dân đen, còn dám ngụy biện, gần đây Đông Giao ngọc mỏ đang cần thợ mỏ, bọn dân đen các ngươi, nam thì đi Đông Giao đào mỏ, nữ thì, tất cả xuống lò."
Nói xong, tên quan sai liền giơ ngón tay lên, chỉ trỏ đánh giá hơn bốn mươi miệng ăn ở thôn này.
Đến khi chỉ vào cô nương Tiểu Ngọc, tên quan sai rõ ràng dừng lại.
Sau đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười bỉ ổi nói: "Ồ, không ngờ, nơi thôn quê nghèo đói này, lại có mỹ nhân như thế, lát nữa đưa về cho lão tử."
Sau đó, hắn lại tiếp tục nhìn lướt qua một vòng, thoáng cái liền nhìn thấy Sở Thần đang tươi cười nhìn mình.
Quan sai đầu lĩnh nhìn thấy Sở Thần mặc trang phục công tử nhà giàu, trong nháy mắt liền nảy sinh ý đồ xấu.
Người này nhìn lạ mặt, chẳng lẽ, là công tử nhà giàu nào ăn no không có chuyện gì làm đến đây trong thôn tìm cảm giác tồn tại.
"Vị công tử này, sao ngươi lại ở đây?"
"Ha ha, ta đem lương thực đến cho bọn họ đó, có vấn đề gì?"
Đem lương thực, quan sai nghe xong lại nhìn nồi cơm kia, trong lòng thầm nghĩ, xem ra vụ trộm quân lương này khó xử lý rồi.
Có điều hắn ở cái nước Ngô Đà này cảnh tượng gì chưa từng thấy, chỉ là một công tử nhà giàu, cũng không đến mức khiến hắn phải sợ hãi.
Liền quay đầu lại hỏi Sở Thần: "Vị công tử này, dám hỏi ngươi là công tử nhà ai vậy?"
"Vân du hạng người, không có gia tộc gì cả!"
Sở Thần mỉm cười nhìn tên quan sai trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận