Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 538: Tiền khó kiếm (length: 8081)

Lục Gia Kiệt mặc dù chịu tội một phen, nhưng vận khí tốt có La Quảng Đại và Tôn Kỳ coi sóc, thân thể không có thương tổn đến căn bản, nuôi hơn ba tháng đã khôi phục không tệ.
Nghĩ đến tiền tiết kiệm càng ngày càng ít, Lục Gia Kiệt ngồi không yên, chào hỏi Lục Gia Quang xong liền gọi Tôn Kỳ đi Bằng Thành.
Đến Bằng Thành, hắn đi tìm Tô Hạc Minh, biểu thị muốn mua một lô đồ điện về bán.
Hiện tại kinh tế mở cửa, rất nhiều người có tiền trong tay cũng sẵn lòng sắm thêm đồ điện cho gia đình, TV là lựa chọn hàng đầu, quạt điện và tủ lạnh cũng đều bán chạy. Cho nên nhà máy sản xuất đồ điện gia dụng hiện tại mỗi ngày đều làm việc hai mươi tư giờ không ngừng nghỉ, vậy mà vẫn cung không đủ cầu.
Tô Hạc Minh nhìn hắn, hỏi: "Mỗi ngày không biết bao nhiêu người muốn cầu ta cung cấp hàng. Lục Gia Kiệt, ngươi nói xem, tại sao ta phải cung cấp hàng cho ngươi?"
Cầm được hàng liền mang ý nghĩa có thể kiếm được tiền, cho nên hắn hiện tại là "bánh trái thơm ngon", có lúc thực sự mệt mỏi liền chạy đến Cảng Thành trốn tránh sự ồn ào.
Lục Gia Kiệt sửng sốt một chút: "Minh ca, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy. . ."
Tô Hạc Minh ra hiệu cho hắn dừng lại: "Lục Gia Kiệt, ta và ngươi xưa nay không phải là bạn bè. Ta trước đó chiếu cố ngươi, là bởi vì ngươi là anh họ của Gia Hinh."
"Lục Gia Kiệt, những năm này ngươi và người nhà họ Lục của ngươi đã moi móc từ Gia Hinh không biết bao nhiêu lợi ích, nhưng các ngươi đã làm được gì cho Gia Hinh?"
Người nhà họ Lục, chỉ có Lục Gia Quang là không tệ, những người khác hắn đều không ưa. Cũng chỉ có Gia Hinh là người rộng lượng, nếu đổi lại là hắn thì một người cũng không thèm để ý. Người thân quen ở quê của bọn họ, trừ những người năm đó đã giúp đỡ gia đình bọn hắn, những người khác muốn được nhờ vả, nằm mơ đi!
Lục Gia Kiệt cứng họng, một lúc sau mới nói ra: "Minh ca, tiền đồ của Gia Hinh, không cần chúng ta giúp đỡ."
Tô Hạc Minh khi biết Lục Gia Kiệt chạy tới msk làm ăn buôn bán rồi mất tích, hắn đã cảm thấy đầu óc người này có vấn đề: "Gia Hinh là em gái nuôi của ta, ta không nhìn nổi các ngươi đánh danh nghĩa người thân thích chiếm tiện nghi. Lục Gia Kiệt, ngươi cũng là nam nhi chín thước, sao có thể mặt dày dựa dẫm vào em gái? Ngươi cũng đừng quên, Gia Hinh năm nay mới có hai mươi tuổi."
Mặt Lục Gia Kiệt đỏ bừng lên.
Tô Hạc Minh nói: "Các ngươi chỉ biết nàng có tiền, lại không nghĩ tới một tiểu cô nương như nàng ở Cảng Thành khó khăn đến mức nào? Cả ngày nơm nớp lo sợ đề phòng Hà gia tính toán, làm ăn kiếm được chút tiền cũng không dám để người ta biết. Lúc ấy, các ngươi ở nơi nào?"
"Lục Gia Kiệt, muốn ta cung cấp hàng, đừng có mơ. Ngươi nếu là nam nhân, thì hãy dựa vào chính mình gầy dựng sự nghiệp, sau đó đem toàn bộ số tiền thiếu của Gia Hinh trả lại. Nếu không, ta khinh thường ngươi."
Bị mắng một trận, Lục Gia Kiệt tay trắng ra về.
Tôn Kỳ nghi hoặc hỏi: "Trước kia ngươi nói vị Tô tiên sinh này cùng muội muội của ngươi quan hệ rất tốt, chính hắn cũng nói Lục tiểu thư là em gái nuôi. Hiện tại không cung cấp hàng cho ngươi, không sợ muội muội ngươi tức giận sao?"
Lục Gia Kiệt trầm giọng nói: "Hẳn là ý của em gái ta. Em ấy không muốn giúp ta nữa, muốn ta tự mình kiếm tiền trả nợ."
Hắn vốn định nợ Tô Hạc Minh một lô hàng, chờ bán hết hàng sẽ thanh toán. Hiện tại đồ điện bán rất chạy, nợ nhiều hàng về nhất định có thể kiếm một khoản. Đáng tiếc dự định rất tốt, hiện thực lại rất phũ phàng.
Trong lòng Tôn Kỳ hơi hồi hộp, nếu Lục Gia Hinh không còn trợ giúp, vậy bọn hắn sẽ phải bắt đầu lại từ đầu. Hắn cũng từng làm ăn, biết rõ tầm quan trọng của quan hệ, có Lục Gia Hinh có thể bớt đi rất nhiều đường vòng.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Còn có thể làm sao? Chỉ có thể từ bỏ con đường kiếm tiền này. Hiện tại đồ điện là mặt hàng bán chạy, không có quan hệ căn bản không lấy được hàng.
Lục Gia Kiệt nói: "Chúng ta nhập một lô quần áo về bán đi!"
Hắn đã làm ba năm trong ngành may mặc, cũng tích cóp được quan hệ. Đến phố Cao Sứ tìm được mấy người bạn làm ăn buôn bán lớn, lấy được hàng với giá ưu đãi. Ban đầu muốn dùng tàu hỏa vận chuyển về, nhưng Lục Gia Quang biểu thị hiện tại quản lý kho rất nghiêm ngặt, muốn mở cửa sau cho hắn sẽ bị báo cáo, bảo hắn tự nghĩ cách.
Lục Gia Kiệt hết cách, chỉ có thể tìm xe tải lớn vận chuyển hàng hóa về. Trên đường đi lại đụng phải bọn cướp, bất quá bọn hắn đã có chuẩn bị từ trước, trải qua một phen ẩu đả đã đuổi được bọn cướp. Mang tâm trạng lo lắng trở về Tứ Cửu Thành, Lục Gia Kiệt đem lô hàng này cất vào nhà kho, sau đó tìm kiếm người mua.
Một năm không kinh doanh quần áo, những đối tác trước kia đều đã tìm nguồn cung cấp khác, bao gồm cả Tiểu Thu. Đương nhiên, làm ăn mà, khẳng định nhà nào giá rẻ thì lấy hàng nhà đó.
Ánh mắt Lục Gia Kiệt vẫn tốt, lô hàng nhập về chất lượng thượng thừa, kiểu dáng cũng là mới nhất. Chỉ là sau khi bán hết hàng, hắn phát hiện chuyến này chỉ kiếm được năm ngàn đồng.
Giống như lúc mới bắt đầu buôn bán quần áo, khi đó lãi gấp hai ba lần. Về sau, càng nhiều người làm thì lợi nhuận giảm xuống, nhưng mà cũng kiếm được bảy tám mươi phần trăm trở lên, nhưng lần này lợi nhuận của hắn chỉ có bốn mươi phần trăm. Mà năm ngàn đồng này còn phải chia cho Tôn Kỳ hai ngàn, cứ theo tốc độ này, không biết đến năm nào tháng nào mới trả hết được khoản nợ tám trăm ngàn.
Lục Gia Kiệt đắn đo một phen rồi đi tìm La Quảng Đại, hỏi có thể cùng hắn làm ăn một chuyến hay không: "Quảng Đại, ta có thể tìm nguồn hàng cho bọn họ, sau đó đem hàng đến biên giới."
Mặc dù biên giới không quá thái bình, nhưng dù sao cũng ở trong nước, chỉ cần khiêm tốn làm việc, cẩn thận một chút thì vẫn không có vấn đề. Khoản nợ tám trăm ngàn, một ngày chưa trả xong thì nói chuyện không có hơi.
La Quảng Đại hơi nghi hoặc hỏi: "Gia Kiệt, trong tay ngươi vẫn còn tiền, quay về nghề cũ cũng có thể nuôi sống gia đình, tại sao còn phải mạo hiểm?"
Lục Gia Kiệt đem chuyện mình thiếu nợ tám trăm ngàn nói ra: "Em gái ta nói, khi nào trả hết nợ thì mới gặp lại. Ta biết, em ấy giận ta."
La Quảng Đại nghe xong lại không dám để hắn gia nhập, nói: "Dù là hàng hóa đưa đến biên giới cũng gặp nguy hiểm. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta không biết ăn nói thế nào với muội muội của ngươi. Gia Kiệt, ngươi đừng làm khó ta."
Lục tiểu thư nói muốn hắn trả tiền, nhưng không có quy định khi nào trả xong, có thể là ba năm, cũng có thể là mười năm. Lúc này mà dẫn hắn đi làm ăn buôn bán ở biên giới, nếu thật sự xảy ra chuyện, khẳng định sẽ "giận chó đánh mèo" mình, đại nhân vật như vậy, hắn không dám đắc tội.
Lại lần nữa gặp trắc trở, Lục Gia Kiệt mệt mỏi trở về nhà. Càng nghĩ lại càng thấy chỉ có thể kinh doanh quần áo, đây là lĩnh vực hắn am hiểu lại có quan hệ.
Cùng lúc đó, La Quảng Đại cũng tìm lão Cảnh nói chuyện Lục Gia Kiệt muốn gia nhập, đồng thời bày tỏ đã cự tuyệt: "Lục tiểu thư hiện tại hẳn là đang tức giận, chờ hết giận, hắn tùy tiện làm gì cũng có thể kiếm ra tiền, cần gì phải cùng chúng ta mạo hiểm!"
Lão Cảnh là cảm thấy hắn trượng nghĩa, đầu óc linh hoạt, vừa vặn La Quảng Đại thiếu người, liền thu nạp hắn vào trong đội ngũ. Một là thật sự thiếu người, hai là vì khống chế người bạn kia của hắn. Lăn lộn bên ngoài nhiều năm, hắn biết lòng người là thứ khó lường nhất.
Suy nghĩ một phen, lão Cảnh nói: "Ngươi ngày mai đi tìm hắn, nói ta đã đồng ý để hắn gia nhập, sau này hắn sẽ phụ trách đưa nguồn hàng đến biên giới."
La Quảng Đại kinh ngạc, sau đó lắc đầu nói: "Lão ca, nếu hắn xảy ra chuyện, Lục tiểu thư mà giận chó đánh mèo chúng ta thì làm sao?"
Lão Cảnh nở một nụ cười, nói: "Yên tâm, Lục tiểu thư ân oán rõ ràng. Là chính hắn muốn gia nhập, coi như xảy ra chuyện cũng sẽ không trách tội chúng ta."
Hắn để Lục Gia Kiệt gia nhập đội ngũ, tự nhiên là đã có tính toán...
Bạn cần đăng nhập để bình luận