Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 188: Nuôi xác (length: 7812)

Văn phòng Tổng giám đốc bên trong, Nhiếp Trạm vừa cười vừa nói: "Lục cô nương, ngươi bức họa lần trước, gia gia của ta rất thích."
Lục Gia Hinh khách khí nói thích là tốt rồi, sau đó từ trong ba lô lấy ra phương án tự mình làm. Nàng không đưa cho Nhiếp Trạm, mà hỏi: "Nhiếp tiên sinh, phương án này ta muốn năm triệu."
Nhiếp Trạm trong lòng nổi sóng chốc lát rồi tan biến, ngồi ngay ngắn nói: "Lục cô nương, nếu phương án này của ngươi đáng giá, năm triệu ta một xu cũng không thiếu ngươi."
Lục Gia Hinh đưa tư liệu cho hắn. Phần văn án này, nàng cảm thấy đáng giá năm triệu, nếu Nhiếp Trạm không cho, chỉ có thể nói nàng đã nhìn lầm người, dù sao đã có người nhờ nó mà kiếm lời vài tỷ. Dĩ nhiên, người ta tinh thông kiến thức tài chính lại có đủ vốn, nàng không vốn cũng không có thời gian, tinh lực để làm, chỉ có thể bán phương án.
Nhiếp Trạm nhận lấy, vừa mở ra đã thấy bốn chữ lớn 'Mượn xác đưa ra thị trường' làm tiêu đề, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Gia Hinh một chút rồi lại cúi đầu xem tiếp.
Sau này, rất nhiều công ty ở nội địa muốn đưa ra thị trường tại Cảng Thành đều dùng phương pháp này. Lý do không tự mình xin phép đưa ra thị trường là vì khi đó cảng phủ yêu cầu rất nghiêm ngặt, thủ tục lại phức tạp. 'Mượn xác đưa ra thị trường' là phương thức nhanh chóng, gọn lẹ nhất. Có người nhìn thấy cơ hội này nên thu mua một số công ty đã đưa ra thị trường sau đó bóc tách, gây dựng lại tài sản, biến nó thành một cái xác sạch sẽ, bán lại dễ dàng kiếm mấy trăm triệu.
Tất nhiên, quá trình này liên quan đến rất nhiều kiến thức tài chính và luật pháp. Hiện tại là những năm tám mươi, nàng cảm thấy làm việc này không kiếm được mấy trăm triệu, nhưng chuyển một cái xác kiếm mấy chục triệu cũng không vấn đề.
Nhiếp Trạm nói ý nghĩ của mình: "Ta đã đến nội địa vài lần, các cô nương nội địa thường kín đáo, ít người có can đảm, ánh mắt như Lục tiểu thư."
Nhiếp Trạm thấy thái độ xa cách của nàng, biết phương pháp đó không được, lập tức đổi cách nói sang phương án của nàng, chỉ ra một số sai sót.
Lục Gia Hinh nghe rất chăm chú, về sau còn lấy sổ nhỏ ra ghi chép.
Lục Gia Hinh hiểu rõ, đây là hắn chuẩn bị tự mình làm. Cũng phải, Nhiếp thị dù sao cũng là doanh nghiệp gia tộc, kiếm lời mấy chục triệu đến tay hắn cũng không được bao nhiêu. Tiếc là nàng không có vốn, nếu không tự mình làm, còn nói kiến thức chuyên môn không đủ, ở Cảng Thành chỉ cần có tiền thì hạng người nào cũng mời được.
Nhiếp Trạm đứng dậy gọi điện thoại, sau khi ngồi xuống lại giải thích với Lục Gia Hinh: "Phương án này ta chuẩn bị mua dưới danh nghĩa cá nhân, nên muốn mời ngươi chờ một chút. Luật sư của ta soạn thảo xong hợp đồng sẽ mang tới, chúng ta ký hợp đồng, ta liền chuyển tiền cho ngươi."
"Cảng đại học viện thương mại không khó thi..."
Nhiếp Trạm xem hơn nửa giờ, sau khi xem xong, hắn gập tư liệu lại: "Lục tiểu thư, phương án này là do ngươi tự mình hoàn thành sao?"
Nhiếp Trạm đột nhiên nhớ tới lời Vương Nhã Đan nói, hắn không khỏi hỏi: "Lục tiểu thư, mạo muội hỏi một chút, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Cảm ơn."
"Mười sáu tuổi, sang năm mười bảy tuổi thi đại học cũng không tính là muộn."
Lục Gia Hinh thấy hắn đồng ý mua với giá năm triệu, tim đập liên hồi. Thật ra Nhiếp Trạm muốn trả giá, ba triệu nàng cũng bán. Phương án này của nàng bán chính là ý tưởng, nhiều người biết không tốt.
Lục Gia Hinh thấy hắn cố gắng tìm chủ đề nói chuyện, cảm thấy thú vị, nín cười nói: "Cảng đại học viện thương mại. Di bà của ta nói rất khó thi, nhưng không thể vì khó thi mà từ bỏ, cũng nên thử một lần."
Câu chuyện lại bị Lục Gia Hinh làm cho bế tắc.
Nói chưa dứt lời đã phát hiện ra điều không ổn, hắn vội vàng giải thích: "Ta muốn nói là, người thông minh như Lục tiểu thư nhất định sẽ thi đậu."
Lục Gia Hinh cũng không phải thật sự cô bé mười sáu tuổi, lúc Nhiếp Trạm lần đầu nhìn mình, ánh mắt liền biết không đúng. Nhưng mà nàng hiện tại tuổi còn nhỏ, không muốn hẹn hò, nên khách sáo nói một tiếng cảm ơn.
Nhìn ánh mắt tự tin của nàng, khóe miệng Nhiếp Trạm nở một nụ cười: "Lục tiểu thư, lời này của ngươi thuyết phục ta. Được, phương án này ta mua năm triệu."
"Cảm ơn."
Nhiếp Trạm nhìn ra hắn có hứng thú với tài chính, không khỏi nhắc nhở: "Lục tiểu thư, hiện tại trên thị trường có một số người chỉ biết chút ít, lại dám mạo danh chuyên gia ra ngoài lừa đảo. Nếu ngươi muốn, ta có thể giới thiệu cho ngươi một cơ cấu, thầy cô ở đó đều là dân chuyên nghiệp."
Lục Gia Hinh lấy ví dụ một công ty địa ốc đang nổi, sau đó trình bày đơn giản quá trình thao tác. Người không chuyên về tài chính sẽ không dám viết kỹ như vậy.
Nhiếp Trạm kinh ngạc hỏi: "Vậy là năm ngoái ngươi mới mười lăm tuổi?"
Nhiếp Trạm cười nói: "Lục tiểu thư, ngươi rất đáng yêu."
Lục Gia Hinh nhìn hắn, mắt long lanh: "Nhiếp tiên sinh, phương án này năm triệu rất xứng đáng."
Ánh mắt Nhiếp Trạm lộ vẻ tán thưởng: "Lục tiểu thư, cái này của ngươi rất sáng tạo, Cảng Thành hiện giờ chưa có ai làm cái này."
Vương Nhã Đan bưng một ly nước táo và một ly nước đào đến. Nhiếp Trạm đã nói mình thích nước trái cây, lúc này đương nhiên phải chiều lòng hắn. Vương Nhã Đan rất biết ý tứ, đặt hai ly nước trái cây xuống liền đi ra.
"Ừ, sao thế?"
Lục Gia Hinh bưng nước trái cây, uống từng ngụm nhỏ. Thấy Nhiếp Trạm nhìn mình uống nước trái cây, nàng thấy toàn thân không tự nhiên: "Nhiếp tiên sinh, sao ngươi không uống?"
"Cốc, cốc, cốc..."
Lục Gia Hinh không nói những thứ này đều là mình vừa học lỏm được từ sách tài chính viết ra. Nàng nói: "Cảm ơn Nhiếp tiên sinh, nhưng mà không cần đâu. Ta sắp đi học, sang năm thi chuyên ngành tài chính toàn quốc."
Nhiếp Trạm nhận ra Lục Gia Hinh dường như không thích nói chuyện phiếm với mình, nhưng hắn lại không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, nghĩ một chút rồi nói: "Lục tiểu thư, không biết ngươi muốn thi trường đại học nào? Biết đâu ta có thể cho ngươi vài lời khuyên hữu ích."
Giáo sư của học viện thương mại đại học Cảng Thành chắc chắn chuyên nghiệp hơn giáo viên của cơ cấu đào tạo kia.
Lục Gia Hinh gật đầu: "Là ta tự làm, ngươi là người đầu tiên thấy phương án này."
Lúc này có người đến báo cáo công việc với Nhiếp Trạm, Vương Nhã Đan thấy không phải việc cần xử lý gấp liền bảo hắn đợi lát nữa quay lại: "Trần quản lý, lão bản đang nói chuyện với khách, đợi tôi báo nhé."
Lão bản ngày thường ít nói mà lại có thể nói chuyện với cô bé lâu như vậy, xem ra là thật sự để ý. Nàng thầm nghĩ: "Sao mình lại không có số may mắn như vậy nhỉ?"
Một năm trước còn phải dựa vào bán tranh mà sống, bây giờ không những có thân gia hơn trăm triệu, còn được lão bản để ý. Lão bản nhà mình không những xuất thân hào môn mà còn là cao tài sinh Harvard, thân gia cũng mấy trăm triệu, nếu cô bé này mà thành công thì cả đời hưởng vinh hoa phú quý.
Nghĩ đến cách ăn mặc của Lục Gia Hinh hôm nay, nàng thoáng chốc nghi ngờ mình bị lừa, cô gái này bán phương án là giả, mượn cơ hội làm quen lão bản mình là thật. Nhưng mà nàng nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này, lý do rất đơn giản, muốn lừa thì lão bản nhà mình liếc mắt một cái là thấy ngay. Giả dối không thành, cho dù lão bản có thích kiểu người này cũng sẽ không cần.
188...
Bạn cần đăng nhập để bình luận