Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 536: Dạ tiệc từ thiện (2) (length: 8130)

"Sáu trăm ngàn."
Lục Gia Hinh nghe tiếng gọi thì biết là Lý Huệ Ny. Cô bạn học này của nàng cũng thật là hổ báo, người ta đều thêm năm mươi ngàn, nàng trực tiếp thêm một trăm ngàn, như vậy thì còn để cho người ta chơi làm sao.
Tông Thi Mộng lại giơ bảng lên hô: "Tám trăm ngàn."
Thấy hai người các nàng tăng giá như vậy, những người khác không còn dám tranh giành nữa. Hai người các nàng, ngươi qua ta lại, cuối cùng Lý Huệ Ny thắng, lấy 160 vạn cầm xuống Ngọc Như Ý.
Tiếp theo là đồ sứ, hai bức tranh chữ, sau đó đến phiên đồng hồ phiên bản giới hạn của Nhiếp Trạm. Lục Gia Hinh vốn cho rằng đồng hồ của hắn sẽ được hoan nghênh hơn so với Ngọc Như Ý của mình, kết quả chỉ bán được năm trăm tám mươi ngàn đô la Hồng Kông. Thôi được, ở Cảng Thành vẫn là đồ cổ có ngụ ý đẹp, ý nghĩa tốt mới được hoan nghênh, đồng hồ xa xỉ phiên bản giới hạn có mức độ được ưa chuộng hữu hạn.
Điều Lục Gia Hinh không ngờ tới chính là, vật phẩm áp chót của buổi đấu giá lại là một chuỗi vòng cổ trân châu Nam Dương màu vàng nhạt, trong sách giới thiệu vật phẩm đấu giá cũng không có món đồ này.
Chuyên gia đấu giá giải thích trước với mọi người, nói món đồ đấu giá này là do một nữ sĩ thần bí quyên tặng, bởi vì sáng nay mới được đưa tới nên không kịp công bố ra ngoài.
Nhiếp Trạm thấy Lục Gia Hinh nhìn chằm chằm vào chuỗi trân châu, mắt cũng không thèm chớp: "Thích sao?"
Lục Gia Hinh gật đầu nói: "Thích, rất đẹp, nhất định phải có được."
Nhiếp Trạm cảm thấy những viên trân châu của sợi dây chuyền này hơi nhỏ, em gái của bạn hắn có một chuỗi vòng cổ trân châu Nam Dương màu bạc. Ân, ngày mai sẽ liên hệ với bạn bè, xem em gái hắn có bằng lòng nhường lại món đồ yêu thích hay không.
Chuỗi vòng cổ trân châu màu vàng nhạt này có giá khởi điểm là hai triệu, theo quy tắc, mỗi lần tăng giá đều không được thấp hơn một trăm ngàn. Nhưng mà Lục Gia Hinh rất thích sợi dây chuyền này, học theo Lý Huệ Ny trực tiếp tăng giá hai trăm ngàn. Quả nhiên, sau khi cô ra giá đó, rất nhiều người đều bỏ cuộc, đây chính là đệ nhất nữ phú bà Cảng Thành, không cần thiết phải so kè tài lực với nàng, nhưng mà, vẫn có một số người muốn phân cao thấp.
"360 vạn."
Trong buổi đấu giá, người trả giá cao sẽ có được món đồ, điều này ngược lại, cũng không có gì đáng nói. Lục Gia Hinh tăng giá lên 4 triệu, không ngờ đối phương lập tức ra giá 410 vạn.
Lục Gia Hinh không khỏi nhìn về phía người ra giá, là một cô gái trẻ tuổi hơn hai mươi. Nàng không biết đối phương có thật lòng yêu thích sợi dây chuyền này hay không, hay là đang cố tình nâng giá, suy nghĩ một chút rồi hô: "4 triệu rưỡi."
Lục Gia Hinh và cô gái trẻ tuổi này, qua lại tăng giá, rất nhanh, giá cả của chuỗi vòng cổ trân châu đã lên đến 710 vạn.
Đối phương mỗi lần chỉ thêm 100 ngàn. Trong mắt Lục Gia Hinh thoáng hiện lên một tia tàn khốc, sau đó cố ý dùng giọng điệu mang theo mùi thuốc súng hô: "8 triệu."
Đối phương nghe xong lập tức hô lên giá 810 vạn.
Nhiếp Trạm thấy Lục Gia Hinh không nói gì, vốn định giơ bảng, không ngờ lại bị cô cản lại. Lục Gia Hinh nói: "Không sao, nếu nàng ta đã muốn thì cứ cho nàng ta đi."
Trân châu Nam Dương ở Châu Úc mặc dù tương đối trân quý, nhưng phẩm chất như sợi dây chuyền đang đấu giá này thì giá cả cũng chỉ hơn 2 triệu. Nhưng mà đây là làm từ thiện, hơn nữa cô xác thực là rất thích, có thể chấp nhận giá cao hơn một hai lần cũng không sao. Nhưng đã có người muốn cùng cô lên đài, xem cô như kẻ lắm tiền nhiều của, vậy thì cô thà không có. Trên đời này, đồ tốt có rất nhiều, không có khả năng có được tất cả.
"810 vạn lần thứ nhất..." Lúc ra giá, chuyên gia đấu giá còn nhìn về phía Lục Gia Hinh, nhưng đáng tiếc vị Lục tiểu thư này đang cúi đầu nói chuyện với bạn trai bên cạnh.
"810 vạn lần thứ hai, 810 vạn lần thứ ba... Chúc mừng Lư tiểu thư, sợi dây chuyền này từ bây giờ là của cô."
Một tiếng búa này vang lên, cũng đại biểu cho việc dạ tiệc từ thiện đêm nay kết thúc.
Tông Thi Mộng vừa cười vừa nói: "Gia Hinh, cậu làm đúng lắm, sợi dây chuyền này có giá thị trường khoảng hơn hai triệu, mua với giá tám triệu thì không đáng."
Lúc nãy khi Lục Gia Hinh ra giá, cô đã ra hiệu bằng mắt mấy lần với Nhiếp Trạm, muốn hắn khuyên can, nhưng đáng tiếc Nhiếp Trạm đều lắc đầu nhẹ. Khi đó cô còn cảm khái, có tiền cũng không nên tiêu xài như thế, hơn nữa thật sự vì tranh giành sĩ diện mà bỏ ra 8, 9 triệu để mua sợi dây chuyền này, ngày mai các tờ báo lá cải tuyệt đối sẽ là một màn châm biếm, giễu cợt. Tiêu một khoản tiền lớn mà còn bị người ta giễu cợt, nghĩ thôi đã thấy uất ức! Cũng may Lục Gia Hinh rất lý trí, thời điểm mấu chốt đã giữ vững được.
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Năm, sáu triệu thì tớ sẽ mua, xem như đóng góp cho sự nghiệp từ thiện của Cảng Thành. Nhưng đã cố tình nâng giá để tớ phải trả thêm tiền, tớ cũng không phải loại người nhiều tiền đến mức không có chỗ tiêu."
Bỏ thêm tiền còn là chuyện nhỏ, bị người ta xem như trò đùa, truyền ra ngoài sẽ bị chê cười.
Ra đến bên ngoài, Tông Thi Mộng nói: "Vừa rồi người so kè giá với cậu là Lư Tiểu Chu, là nhị tiểu thư nhà họ Lư, của công ty châu báu Phú Hằng."
Lục Gia Hinh hỏi: "Là bởi vì Ngũ Phúc châu báu, hai nhà có cạnh tranh nên cô ta cố tình nâng giá sao?"
Nhiếp Trạm phủ nhận cách nói này: "Trong làm ăn, mọi người đều dựa vào bản lĩnh, Ngũ Phúc châu báu có thể nhanh chóng phát triển là do chúng ta có lý niệm kinh doanh và phương châm tốt. Phú Hằng cũng phát triển rất tốt, hơn nữa công ty hiện tại do đại phòng Lư gia quản lý, sẽ không vì chuyện này mà cố tình nâng giá, hẳn là có nguyên nhân khác."
Nhìn hắn nghiêm túc phân tích, Tông Thi Mộng cười híp mắt nói: "Nhiếp Trạm, Nhiếp gia các cậu từng có ý định kết thông gia với Lư gia, chỉ là chị gái của Lư Tiểu Chu không vừa mắt Nhiếp Kính Đình. Không lâu sau cậu trở về, chị gái Lư Tiểu Chu gặp cậu thì thầm mến. Trưởng bối hai bên đều muốn tác hợp, nhưng cậu nói không muốn gặp mặt, cuối cùng việc này không giải quyết được gì. Sau khi cậu và Gia Hinh yêu nhau, chị gái Lư Tiểu Chu ra nước ngoài du học, còn hiện tại đã buông bỏ được hay chưa thì không rõ ràng."
Nhìn tư thế cố ý gây sự của Lư Tiểu Chu, hẳn là chị gái nàng ta vẫn chưa buông bỏ được.
Nhiếp Trạm nghe xong căng thẳng nhìn Lục Gia Hinh, sợ cô bởi vì mình mà mang đến tai bay vạ gió rồi sinh khí.
Lục Gia Hinh ghét bỏ nói: "Chỉ vì Nhiếp Trạm không coi trọng chị gái của ả, mà ả lại trút giận lên người tớ, đầu óc này có vấn đề không?"
"Xem mắt cũng phải hai bên cùng đồng ý, không đồng ý thì chính là tội ác tày trời? Xem con gái nhà bọn họ đều là công chúa chắc? Bọn họ coi trọng thì nhất định phải cưới về nhà à? Công chúa hoàng gia cổ đại cũng còn có rất nhiều người bị từ hôn đấy thôi!"
Nhiếp Trạm trấn an nói: "Không sao, cơn giận này anh sẽ giúp em giải tỏa."
Lục Gia Hinh lắc đầu nói: "Nhà nào mà không có hai kẻ đầu óc không rõ ràng, không cần thiết vì một chuyện nhỏ như vậy mà thêm một kẻ thù."
Tông Thi Mộng cũng cảm thấy không cần làm lớn chuyện, vừa cười vừa nói: "Nhiếp Trạm, Gia Hinh, tớ và Lư gia Đại thái thái có chút giao tình, việc này tớ sẽ nói với bà ấy, bảo bà ấy quản giáo tốt vị Lư tiểu thư này."
Gia Hinh rộng lượng, không so đo với cô ta, nhưng không phải tất cả mọi người đều có được sự độ lượng này. Hôm nay vị Lư tiểu thư này rõ ràng gây sự, nếu thật sự trả thù lại thì Lư gia cũng không có gì để nói.
Nhiếp Trạm nói: "Vậy làm phiền chị dâu rồi."
Về đến nhà, Tông Thi Mộng liền gọi điện thoại cho Lư gia Đại thái thái, không nhắc đến chút ân oán nhỏ giữa Lư Tiểu Chu và Lục Gia Hinh, chỉ hàn huyên chuyện gia đình, sau đó hẹn thời gian chơi mạt chược.
Đại thái thái các gia đình tài phiệt cơ bản đều là những người rất tinh tường, muộn như vậy còn gọi điện thoại hàn huyên, chắc chắn ý tại ngôn ngoại. Nghĩ đến việc Tông Thi Mộng có nhắc đến buổi tiệc từ thiện, bà lập tức cho người đi nghe ngóng.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tông Thi Mộng đã nói lại với Lục Gia Hinh: "Lư Nhị thái thái vốn còn muốn dẫn Lư Tiểu Chu đến xin lỗi cậu, tớ đoán cậu sẽ không muốn gặp cô ta, nên đã giúp cậu từ chối rồi."
Lục Gia Hinh cảm thấy cha mẹ của Lư Tiểu Chu coi như là người hiểu lý lẽ: "Chuyện này tớ cũng không có tổn thất gì, không cần đến xin lỗi."
Chuỗi vòng cổ trân châu là Lư chính Tiểu Chu mua được, tám triệu cũng không phải số tiền nhỏ, cô ta khẳng định không bỏ ra nổi. Chuyện này đã đủ để cô ta phải chịu đựng rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận