Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 434: Trèo lên Thái Sơn (length: 7829)

Thi xong, Lục Gia Hinh về nội địa leo núi Thái Sơn. Thực ra kế hoạch leo Thái Sơn là từ hè năm ngoái, chỉ là đợt trước học bù dồn đến tận khi nóng như thiêu như đốt thì không đi được.
Đoàn người Lục Gia Hinh đến Thái Sơn, phát hiện du khách ở đây thật đông. Không giống Hoa Sơn, chẳng thấy mấy ai.
Tới Nam Thiên Môn, Lục Gia Hinh muốn check-in, Cổ Văn Phong thấy hơi mất thời gian, bèn nói: "Gia Hinh, chờ chúng ta về rồi chụp ảnh cũng được mà!"
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Giờ chụp, về cũng muốn chụp."
Lúc này nàng tràn đầy năng lượng, xuống núi chắc là muốn nghỉ ngơi, chụp ảnh các trạng thái khác nhau rồi rửa cho Nhiếp Trạm xem.
Chụp ảnh xong thì bắt đầu leo núi.
Lục Gia Hinh muốn ngắm bình minh trên đỉnh Thái Sơn, nên tối nay sẽ nghỉ lại trên núi, vì vậy bọn họ mang theo lương thực và đồ dùng đầy đủ.
Các du khách khác thấy Cổ Văn Phong và mọi người đeo ba lô to đều không hiểu, giữa đường có một ông anh hỏi: "Mấy cậu không nên mang nhiều đồ vậy, nặng quá leo không nổi đâu."
Cổ Văn Phong cười nói chút trọng lượng này với bọn họ chẳng là gì. Từ khi làm vệ sĩ cho Lục Gia Hinh, hắn càng nghiêm khắc với bản thân, không chỉ mỗi ngày duy trì cường độ luyện tập cao, còn khiêm tốn học hỏi Miêu Na.
Ông anh nghe vậy gật gật đầu, rồi nói với Lục Gia Hinh: "Cô bé, từ đây leo lên mệt lắm đấy, cháu nên chuẩn bị gậy leo núi như bác."
Lục Gia Hinh cười chỉ Vương Lâm đang đi phía trước, vừa cười vừa nói: "Có chuẩn bị rồi ạ, để trong ba lô của anh ấy, lát nữa cháu đi không nổi thì lấy ra."
Gậy leo núi là vật dụng cần thiết khi leo Thái Sơn, nàng sao có thể quên được! Chỉ là trừ nàng ra, những người khác không muốn dùng. Với cường độ luyện tập của họ, leo núi cao nào cũng không thành vấn đề, cần gì gậy. Thấy họ không muốn dùng, Lục Gia Hinh cũng không ép.
Nhìn kỹ ba lô của Vương Lâm, ông anh ngờ vực hỏi: "Gậy leo núi đâu?"
Lục Gia Hinh giải thích nàng mua loại gậy có thể thu gọn, như vậy mang theo sẽ tiện. Nàng muốn leo hết Ngũ Nhạc, nên đã đặt làm riêng một cây.
Ông anh nghe xong thấy thích thú, hỏi: "Cô nương, cháu nói đúng, mang theo thế này thật tiện, không biết cháu mua ở đâu vậy?"
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Gậy của cháu mua ở Cảng Thành, ở nội địa có bán hay không thì cháu không rõ."
Ông anh có chút tiếc nuối.
Nói chuyện vài câu, Lục Gia Hinh đi trước, còn ông anh chậm rãi bước phía sau. Miêu Na tỏ vẻ không hiểu, nói: "Ông ấy đi chậm thế, trời tối chắc cũng chưa leo lên đến đỉnh."
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Không thể nói vậy được. Người ta đang tận hưởng niềm vui leo núi, thưởng thức phong cảnh dọc đường, còn chúng ta là vì lên đỉnh ngắm bình minh."
Mục tiêu khác nhau, không thể so sánh.
Thấy bọn họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, ông anh tin lời họ nói lúc nãy. Haiz, nhớ ngày xưa mình còn trong quân ngũ leo núi thoăn thoắt lắm, năm tháng không tha người mà!
Tuy Lục Gia Hinh ngày nào cũng chạy bộ, thỉnh thoảng còn chơi tennis, nhưng Thái Sơn hùng vĩ hiểm trở. Đi được một lúc thì nàng đuối sức, phải đi một đoạn nghỉ một lát. Còn Cổ Văn Phong và Miêu Na do ngày nào cũng luyện tập với cường độ cao, nên khá ổn định.
Cả nhóm tìm một chỗ rộng rãi ngồi ăn uống. Miêu Na thấy Lục Gia Hinh tựa vào một cây đại thụ, liền đến bên cạnh nói: "Lão bản, tôi dựng lều cho cô nằm nghỉ."
Lục Gia Hinh khoát tay nói: "Leo núi phải nhất cổ tác khí, ta mà nằm xuống là không muốn leo nữa đâu. Không sao, đã đi được hơn nửa đường rồi, chắc cũng sắp tới."
Chủ yếu là do nàng làm chậm tiến độ, nếu không với tốc độ của Cổ Văn Phong và Miêu Na, hẳn đã đến nơi rồi.
Ăn xong đồ tiếp tục bò, vì vừa đi vừa nghỉ, đến đằng sau thời gian dừng lại càng ngày càng lâu, càng ngày càng nhiều lần, Miêu Na muốn đỡ nàng đi lại bị cự tuyệt.
Chín giờ từ chân núi Thái Sơn xuất phát, bốn giờ hơn cuối cùng đã tới mục đích xem Phong. Vừa đến nơi, Lục Gia Hinh liền mất hết hình tượng ngồi bệt xuống đất, cảm giác chân mình như không phải của mình nữa.
Cổ Văn Phong nói: "Miêu Na, Kính Hoa, các ngươi ở lại đây với lão bản, ta cùng Vương Lâm đi nhặt chút củi."
Giữa trưa gặm lương khô, lát nữa chắc chắn phải ăn chút đồ nóng. Nấu cơm thì không thể, nhưng nấu bát mì gói thì không vấn đề gì, nước, mì và gia vị đều đã chuẩn bị sẵn.
Lục Gia Hinh nhìn Miêu Na định dựng lều, vừa cười vừa nói: "Không cần vội dựng lều, ngươi chụp cho ta tấm hình trước đã."
Miêu Na lấy máy ảnh từ ba lô ra, thấy nàng ngồi bệt dưới đất: "Lão bản, ngươi đứng lên đi."
Lục Gia Hinh cự tuyệt, nói muốn chụp như thế này: "Đây mới là trạng thái chân thực sau khi leo núi. Chờ rửa ảnh ra cho Nhiếp Trạm xem, năm sau hắn có thời gian sẽ cùng leo."
Miêu Na chụp cho nàng vài tấm rồi hỏi: "Lão bản, mấy tấm vừa chụp không được đẹp lắm, hay là đừng cho Nhiếp tiên sinh xem?"
Lục Gia Hinh vui vẻ: "Vì sao không cho hắn xem?"
Miêu Na nói: "Phụ nữ ấy à, nên thể hiện mặt đẹp cho bạn trai và chồng xem, còn mặt không tốt thì giấu đi. Như vậy, trong lòng hắn ngươi sẽ luôn hoàn mỹ."
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Trên đời này không có ai hoàn hảo cả. Ta có rất nhiều khuyết điểm, Nhiếp Trạm cũng vậy. Nên không cần thiết che giấu, như vậy sẽ rất mệt mỏi, cũng không bền lâu."
Nàng từng xem một video, nói về một người phụ nữ kết hôn mười năm mà chồng chưa từng thấy cô ấy tẩy trang. Dĩ nhiên, rốt cuộc là thật hay giả cũng không rõ. Nếu là thật, chỉ có thể bội phục người phụ nữ đó, nàng thì không làm được.
Cổ Văn Phong cùng Vương Lâm rất nhanh quay lại, mỗi người cõng một bó củi khô.
Đặt củi xuống, Cổ Văn Phong tìm đá để xếp một cái bếp đơn giản, sau đó bắt đầu nấu mì gói. Mang theo cái nồi mini, mỗi lần chỉ nấu được một vắt mì, đây là kinh nghiệm rút ra từ lần leo Hoa Sơn năm ngoái.
Ngoài dầu muối, trong mì còn có rau xanh và lạp xưởng, có thể nói là khá phong phú. Lục Gia Hinh ngửi thấy mùi thơm, bụng liền không tự chủ kêu ọc ọc.
Mặt trời lặn, Lục Gia Hinh trước tiên để Miêu Na chụp ảnh cho mình, sau đó tự chụp thêm vài tấm. Đợi đến khi mặt trời xuống núi, nàng nói chuyện với Cổ Văn Phong rồi vào lều.
Chủ yếu là mặt trời vừa lặn, xung quanh toàn mây mù không có gì để xem, vừa hay mệt nên nghỉ ngơi sớm một chút.
Hơn bốn giờ sáng hôm sau đã dậy, đợi ngắm bình minh. Ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống những ngọn núi, biển mây biến hóa muôn hình vạn trạng, giống như thủy triều dâng ngược, trông vừa thần bí lại hùng vĩ.
Mặt trời dần dần lên cao, bầu trời cũng dần dần nhuộm màu vàng kim óng ánh, hình dáng các ngọn núi hiện rõ, đồng thời còn kèm theo hào quang năm màu rực rỡ. Khung cảnh thời khắc này, như một bức tranh tráng lệ, khiến người ta không nỡ chớp mắt.
Miêu Na tán thán: "Đẹp quá!"
Răng rắc một tiếng, Lục Gia Hinh lưu lại khoảnh khắc cảnh đẹp này, sau đó để Cổ Văn Phong chụp ảnh cho nàng. Kiếp trước sau khi cha mẹ ly hôn nàng không thích chụp ảnh, đến lúc bệnh tật lại tiếc nuối thời trẻ không chụp nhiều ảnh. Nếu không thì lúc buồn chán có thể lật xem ảnh cũ, hồi tưởng lại người và việc xưa, cũng rất thú vị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận