Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 259: Lục Hồng Quân tư tàng (length: 7589)

Lục Gia Hinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị dâu, phòng ở cuối năm cho lúc trước các người mua, chị thấy được không?"
Nàng sẽ không để cho Vương Hiểu Khiết đi xem phòng, làm cho nàng đi xem khẳng định là nhà bốn năm gian. Bốn đứa bé mỗi đứa một gian, lại tính đến sau này kết hôn sinh con, ít nhất phải nhà chín gian trở lên mới được.
Vương Hiểu Khiết đương nhiên không có ý kiến, nàng hỏi Lục Gia Hinh: "Có bà mối cho cha em giới thiệu, việc này em biết không?"
"Nghe nói, có vừa ý không?"
Vương Hiểu Khiết tới sớm như vậy, trừ chuyện phòng ở cũng là vì nói chuyện này: "Đều không có chọn trúng, cha em cùng bà mối nói hiện tại không có tâm trạng tìm nữa. Gia Hinh, hắn không phải là không muốn tìm, mà là muốn tìm người xinh đẹp thời thượng."
Thấy Lục Gia Hinh nhìn mình, Vương Hiểu Khiết giải thích: "Tôi không phải suy đoán lung tung, tháng trước tôi dẫn hắn đi trung tâm thương mại mua quần áo. Tại trung tâm thương mại, chúng tôi gặp một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ăn mặc thời thượng. Người phụ nữ kia vô ý làm rơi khăn lụa, cha em nhanh chóng tới giúp nhặt lên, động tác kia còn nhanh nhẹn hơn anh trai em."
Lục Gia Hinh thản nhiên nói: "Tùy hắn, có năng lực tìm ba mươi tuổi cũng được."
Vương Hiểu Khiết nhỏ giọng nói: "Vậy không được! Gia Hinh, cha em đang giữ không ít đồ tốt, em phải lấy những thứ đó lại. Nếu không hắn thật sự tìm được vợ mới, đến lúc đó đồ đạc bị lừa hết lại muốn em phụng dưỡng lúc tuổi già, thiệt thòi."
Nàng không ham muốn đồ của Lục Hồng Quân. Có thể muốn nàng sẽ tranh thủ, giống như lần này chuyện phòng ở, không nên muốn nàng đụng vào cũng sẽ không dính líu.
Lục Gia Hinh nghe vậy, thuận miệng nói: "Không thèm. Hơn nữa tôi với hắn hiện tại quan hệ như thế này, cho dù có đồ tốt cũng không thể cho tôi."
Vương Hiểu Khiết nói: "Gia Hinh, lời này không đúng. Em là con gái duy nhất của hắn, đồ của hắn nhất định phải cho em, nếu không anh cả, anh hai và anh Năm của em đều sẽ không đồng ý."
Nàng cũng có tư tâm. Mặc dù Lục Gia Hinh hứa sẽ chăm sóc Lục Hồng Quân lúc tuổi già, nhưng nàng đã dời mộ phần của Lục mẫu, sau này không có việc gì chắc chắn sẽ không về. Lục Hồng Quân nếu đem tài sản cho người khác, đến lúc đó trong cơn tức giận mặc kệ, cũng không thể đuổi tới Cảng Thành đòi tiền phụng dưỡng. Nhưng mà nếu Lục Hồng Quân cho Lục Gia Hinh hết, dù nàng không về, với tính cách của nàng cũng sẽ lo cho Lục Hồng Quân quãng đời còn lại. Đến lúc đó bọn họ chỉ cần trông chừng là được, mà không cần bỏ tiền lại tốn sức.
Lục Gia Hinh không hứng thú nói: "Chỉ mấy thứ lặt vặt đó, tôi cũng không hiếm."
Vương Hiểu Khiết nhỏ nhẹ nói: "Hinh Hinh, đó không phải là mấy thứ lặt vặt. Số lượng cụ thể tôi không rõ, nhưng chắc chắn không ít, hơn nữa đều là đồ tốt."
Lục Gia Hinh nghi hoặc nhìn nàng.
Vương Hiểu Khiết hạ giọng: "Anh cả em có lần nói chuyện phiếm vô tình nhắc tới, nói cha em hơn mười năm trước đã âm thầm sưu tầm đồ cổ. Cha em mắt nhìn cao, không phải đồ tốt không lấy."
Nếu là những thứ khác Lục Gia Hinh thật sự không thèm, nhưng đồ cổ nàng liền cảm thấy hứng thú: "Chắc chắn chứ?"
Vương Hiểu Khiết nói: "Hắn tự nói với anh cả em, không giả được. Gia Hinh, những thứ này em phải lấy, không thể để người khác chiếm."
Lục Gia Hinh chân thành nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn chị dâu."
Trong tất cả con cháu, Lục Hồng Quân nể trọng nhất chính là Lục Gia Quang. Nếu vợ chồng họ có tư tâm, không nói chiếm hết, lấy một nửa vẫn không thành vấn đề. Nhưng họ không làm như vậy, có thể thấy được phẩm chất.
Nói xong chuyện, Vương Hiểu Khiết liền nói: "Hôm nay em có rảnh không, nếu không tôi với chị dâu thứ hai dẫn em ra ngoài dạo một vòng, mua chút đồ."
Lục Gia Hinh lắc đầu nói: "Tô Hạc Nguyên nhờ ta gửi cho Tạ phu nhân ít đồ, ta hôm qua gọi điện cho Tạ phu nhân, lát nữa muốn qua đó."
Hiếm khi được mời nghỉ, Vương Hiểu Khiết cũng sẽ không quay lại bệnh viện: "Vậy ngươi bận, ta cũng về nhà nấu cơm trưa."
Lục Gia Hinh lúc ra cửa, nói với Lục Nhị tẩu: "Chị dâu, trưa nay ta không về ăn cơm, mọi người không cần chờ ta."
"À, trưa nay không về ăn cơm à?"
"Tạ phu nhân chắc sẽ giữ ăn cơm, cơm tối sẽ ăn ở nhà."
Lục Nhị tẩu nghe là Tạ phu nhân, vội vàng giục: "Vậy ngươi đi nhanh lên, đừng để người ta chờ lâu."
"Ừ, ta đi ngay đây."
Lần này vẫn là thuê xe, ở Cảng Thành đã quen đi xe rồi, không muốn chen chúc chờ xe buýt. Hơn nữa đến chỗ Tạ phu nhân phải chuyển hai chuyến, xe buýt quá mất thời gian.
Lên xe, Lục Gia Hinh thấy may mắn vì lúc trước đã đổi mười ngàn tệ, nếu không thì đi taxi cũng ngại.
Ngày thường Lục Gia Hinh vừa lên xe là nhắm mắt nghỉ ngơi, tối qua ngủ đủ, nàng tâm trạng tốt nên hỏi Cổ Văn Phong: "Con của ngươi biết gọi người chưa?"
"Biết rồi, thấy ta là gọi ba ba, còn sờ mặt ta, nói là ba ba thật." Cổ Văn Phong nói. Hai đứa bé biết hắn, là do vợ hắn mỗi ngày đều cầm ảnh của hắn cho bọn trẻ xem.
Lục Gia Hinh cười ha hả không ngừng, trẻ con đúng là đáng yêu.
Nói đến con trai, Cổ Văn Phong cũng nói nhiều hơn: "Đã biết đi rồi, mà ăn khỏe lắm, mỗi tháng hết năm sáu hộp sữa bột."
Cũng may hắn đi theo Lục Gia Hinh, mỗi tháng lương hơn một ngàn đô la Hồng Kông. Chứ như trước kia, lương chỉ có một trăm đồng, sao đủ cho chúng uống sữa bột. Sữa bột ở nội địa cũng không dễ mua, đều là hắn mua xong nhờ người mang đến Bằng Thành rồi gửi về. Chưa kể, tiền vận chuyển cũng là một khoản kha khá.
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Trẻ con ăn khỏe là tốt, Tráng Tráng rất ít khi ốm."
Cổ Văn Phong mặt mày rạng rỡ: "Một tháng ăn năm sáu hộp sữa, lại ăn nhiều thịt và trứng như vậy, nếu mà không khỏe thì phí quá."
Tài xế nghe họ nói chuyện, không nhịn được chen vào: "Một tháng ăn năm sáu hộp sữa, còn ăn nhiều thịt với trứng? Con của anh nhét vừa bụng sao?"
Lục Gia Hinh vui vẻ nói: "Bác tài, hắn có hai con trai, sinh đôi."
Tài xế nghe xong ghen tị: "Ra là sinh đôi à? Lão đệ, vậy anh số tốt thật, một lần được hai con trai. Tôi thì sinh hai con gái, haiz, muốn con trai mà chính phủ không cho sinh."
Lục Gia Hinh cười nói: "Bây giờ anh ghen tị người ta có con trai, đợi anh già, sẽ biết con gái tốt."
Cho nên nói kế hoạch hóa gia đình tốt, không có con trai thì sẽ dồn sức nuôi dạy con gái, khi nguồn lực hạn chế vẫn sẽ thiên vị con trai, đối xử công bằng rất nhiều chỉ là nói miệng chứ ít ai làm được.
Cổ Văn Phong cười nói: "Chỉ cần con cái sau này nên người, dù trai hay gái đều sẽ hiếu thuận cha mẹ. Nếu không có năng lực, tự nuôi sống bản thân cũng không xong, còn phải để cha mẹ nuôi, đó mới là lo lắng."
Câu này tài xế rất đồng tình: "Anh nói đúng, quan trọng là phải dạy dỗ. Dạy dỗ tốt, con gái cũng rất hiếu thảo, có khi còn tâm lý hơn con trai."
Vì nói chuyện hợp ý, tài xế chủ động nói hai mươi đô la Hồng Kông là được.
Lục Gia Hinh đưa cho hắn một tờ mười tệ, cười nói: "Không sao, tôi còn đủ tiền lẻ."
Tài xế nghe vậy cũng không từ chối nữa, vui vẻ nhận lấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận