Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 62: Tới cửa thuyết phục (length: 8007)

Lục Nhị bá và Nhị bá mẫu hai người đi theo Lục Gia Kiệt ngồi xe đi tỉnh thành, xe chạy một lúc, Nhị bá mẫu liền nói: "Gia Kiệt, ngươi có chìa khóa phòng của Gia Hinh, đợi đến Tứ Cửu thành ta cùng cha ngươi liền ở chỗ nàng đấy."
Ở ngoài làm gì, phí tiền lắm! Nhiều phòng như vậy, ở đại một gian.
Lục Gia Kiệt nghe xong lời này toát cả mồ hôi lạnh, không ngờ cha mẹ lại thật sự nhắm vào phòng ở: "Mẹ, kia là phòng của Gia Hinh, không có nàng đồng ý các ngươi không thể ở."
Nhị bá mẫu nhìn bộ dạng này của hắn, cảm thấy hắn quá vô dụng: "Nhìn ngươi cái bộ dạng sợ sệt này. Ta cùng cha ngươi là trưởng bối, ở vào rồi nàng còn có thể đuổi chúng ta ra ngoài hay sao?"
Lục Gia Kiệt lúc này đặc biệt hối hận lúc trước lỡ miệng nói ra chuyện phòng ở, hắn kiếm cớ: "Gia Hinh là cho ta chìa khóa, nhưng mà trước khi về ta đã đưa chìa khóa cho Đại ca."
"Đợi đến Tứ Cửu thành, tìm đại ca ngươi đòi."
Lục Gia Kiệt mới không làm chuyện ngu ngốc này, hắn nói: "Cha, mẹ, con không dám đâu, các người muốn ở thì tự mình Hoa đại ca lấy chìa khóa đi."
Đại ca trước đó nói không thể cho thân thích mượn ở, lúc ấy hắn còn cảm thấy nghĩ nhiều. Bây giờ xem ra, đây là phòng ngừa chu đáo đấy!
Lục nhị bá mẫu mắng Lục Gia Kiệt vô dụng, thời gian dài như vậy mà không dỗ dành được Lục Hồng Quân, bây giờ để con hồ ly tinh kia cùng con của nó chiếm hết tiện nghi. Cái này không được, việc làm và tài sản của lão Tam đều phải để lại cho con cháu nhà họ Lục mới được.
Lục đại bá trả xe ba gác xong liền gọi điện thoại cho Lục Hồng Quân, nói với hắn chuyện Lục Gia Hinh giúp đỡ Tảo Hoa.
Lục Hồng Quân vừa tức vừa buồn cười: "Đại ca, đã nàng muốn giúp đỡ cô nương kia vậy thì để nàng bỏ tiền. Ta ngược lại muốn xem xem, nàng bao nhiêu bản lĩnh."
Nhà ra cái đứa con biết chữ, cho dù là con gái giúp đỡ thì cũng được, nhưng trước tiên phải thương lượng với hắn, chứ không phải tự ý quyết định rồi báo sau.
Giọng điệu Lục đại bá lập tức không tốt, hỏi: "Ý ngươi là ngươi mặc kệ?"
Lục Hồng Quân biết tính hắn, nếu dám nói mặc kệ ngày mai liền đến Tứ Cửu thành tìm mình: "Đại ca, trước hết để cho nàng bỏ tiền, không đủ tiền lúc đó ta sẽ ra."
Không hỏi ý kiến của nàng đã quyết định giúp đỡ Tảo Hoa, rõ ràng là không coi hắn ra gì. Sự yêu thương và nhường nhịn của hắn khiến nha đầu này càng ngày càng được nước lấn tới, nhất định phải cho nàng một bài học.
Lục đại bá cũng cảm thấy chuyện này Lục Gia Hinh làm không đúng, cho nên cũng không phản bác Lục Hồng Quân, chỉ nói lời khuyên nhủ: "Gia Hinh lần này chịu uất ức lớn như vậy, ngươi nên an ủi nàng cho tốt. Nếu không thì cha con ly tâm, đến lúc đó hối hận thì đã muộn."
Lục Hồng Quân không kiên nhẫn nghe hắn dạy dỗ, hắn sắp sáu mươi rồi, làm việc gì chẳng lẽ cần người dạy: "Biết rồi, ta còn có việc, cúp máy trước."
Về đến nhà, Lục đại bá kể chuyện này cho Đại bá mẫu. Đại bá mẫu vừa tức vừa lo lắng: "Gia Hinh còn phải nhờ cha nó nuôi, ra vẻ cái gì? Lão đầu tử, Gia Hinh không hiểu chuyện, ông lớn tuổi như vậy cũng không hiểu sao?"
"Bà đừng có gấp, tôi vừa hỏi Hồng Quân rồi, nó đồng ý giúp Tảo Hoa, không bắt Gia Hinh chịu thiệt. Chốc nữa tôi đi tìm mẹ Tảo Hoa, nói chuyện cho rõ ràng."
Đại bá mẫu vẫn không vui, nào có làm cha kiểu này. Đứa bé chịu uất ức thì bênh con bé, bây giờ làm việc tốt lại bắt con bé chịu thiệt. Nghĩ đến Tiểu Thu mấy hôm nay luôn ở bên Lục Gia Hinh, bà gọi người vào nhà hỏi, biết được Lục Gia Hinh đã hứa với Tảo Hoa rồi, bà cảm thấy đứa nhỏ này gan quá lớn, làm việc không có chừng mực. Chuyện lớn như vậy, dù có lòng tốt cũng nên thương lượng với người lớn trước mới được.
Lục Gia Hinh về Tứ Cửu thành rồi, muốn trách cũng không tìm thấy nàng, Lục đại bá mẫu mắng Tiểu Thu một trận: "Mày bây giờ gan to bằng trời, chuyện lớn như vậy mà dám giấu người nhà."
Thực ra Tiểu Thu sớm dự liệu được chuyện xảy ra mình sẽ bị trách mắng, nhưng chỉ cần Tảo Hoa có thể đi học, bị mắng bị đánh nàng cũng không hối hận.
Nhìn cháu gái thái độ này, Đại bá mẫu cũng không còn cách nào, bèn nói với Lục đại bá: "Đương gia, lát nữa ngươi thấy vợ Đại Căn phải nói với nàng là lão Tam giúp đỡ Tảo Hoa. Còn nữa, tiền này chỉ có thể dùng cho việc học của Tảo Hoa, nếu không chúng ta cũng mặc kệ."
Lục đại bá biết lo lắng của bà, liền nói: "Chờ lát nữa bà đi cùng tôi. Tiền này chắc chắn không thể đưa cho mẹ Tảo Hoa, vào tay bà ta sẽ không lấy ra nữa. Sau này cứ đầu tháng cho ba mươi đồng, giữa học kỳ mỗi tháng cho mười đồng, như vậy bà ta cũng không tính kế được."
Góa bụa trước cửa không ít lời ra tiếng vào, một mình ông đến nhà Tảo Hoa nói chuyện, ai biết lại có lời đồn đại nhảm nhí gì. Vẫn nên có bà đi cùng, người trong thôn cũng không bày đặt được gì.
Đại bá mẫu không từ chối, chỉ là bà thấy mình ăn nói vụng về, nên việc thuyết phục vợ Đại Căn vẫn nên giao cho Lục đại bá: "Chúng ta cùng đi. Ông làm vợ Đại Căn nghe lời, tôi sẽ nói chuyện với Tảo Hoa."
Đã bỏ tiền ra, phải làm cho đứa bé nhớ ơn Gia Hinh.
Hai ông bà đến nhà Tảo Hoa lúc, mẹ nàng đang nấu cơm.
Trán mẹ Tảo Hoa cọ vào bếp lò đen một mảng. Thấy hai người già, bà chào họ vào nhà, vì nóng quá lại lấy tay lau mồ hôi, trên mặt lại thêm mấy vệt đen.
Đại bá mẫu rất thích sạch sẽ, thấy bà như vậy không khỏi quay mặt đi. Tuy nhiên dù bà lôi thôi, nhưng trong nhà cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Lục đại bá vào nhà ngồi xuống, không vòng vo, nói thẳng: "Gia Hinh nghe Tảo Hoa thi đậu trường cao trung tốt nhất huyện mà vì nhà xảy ra biến cố bỏ học ở nhà, thấy tiếc, nên gọi điện cho Hồng Quân nói chuyện này. Hồng Quân biết sau đó nói nguyện ý giúp đỡ Tảo Hoa tiếp tục học."
Mẹ Tảo Hoa sững người, rồi lại từ chối: "Thiết Quân bá, ông thay tôi cảm ơn Tạ Hồng Quân thúc, cảm ơn ý tốt của ông ấy. Nhưng mà nhà tôi tình cảnh này, Tảo Hoa mà đi học thì nhà không ai làm việc."
Lục đại bá trước kia tên là Thiết Đầu, sau này quốc gia xoá nạn mù chữ, ông tích cực học tập, về sau Lục Hồng Quân đổi tên, ông cũng đổi theo gọi là Thiết Quân. Cũng vì ông chăm chỉ học văn hoá, nên sau này mới được chọn làm bí thư đại đội.
Đại bá mẫu nhíu mày: "Sao lại không ai làm? Bà với Hữu Lương không phải là người sao? Cả Mãn Thương nữa, sáng đi học chiều về vẫn có thể kiếm sống."
Nói không ai làm việc thực ra chỉ là cái cớ, mẹ Tảo Hoa không muốn con gái tiếp tục học. Hai trăm đồng một năm chỉ đủ tiền học phí với sách vở, tiền ăn vẫn phải tự lo. Nếu là con trai, bà có chết cũng ráng lo, nhưng con gái sau này gả đi nhà người khác, cực khổ nuôi nấng cuối cùng cũng lợi cho nhà khác. Trước kia bà cũng khuyên chồng như thế, nhưng chồng không nghe.
Lúc này, Tảo Hoa cùng hai em trai vào nhà. Em trai lớn Lục Hữu Lương không nói gì.
Lục Mãn Thương, em út, nói: "Mẹ, con không học nữa, mẹ cho chị đi học đi! Chị học giỏi thế, sau này nhất định thi đỗ đại học. Con học không nổi thì ở nhà làm việc."
Lục đại bá rất mừng, Mãn Thương thương chị gái, còn Hữu Lương thì kém hơn nhiều.
Mẹ Tảo Hoa mắng: "Mày mới mười tuổi, không đi học thì làm được gì? Chị mày khác, việc nhà việc ngoài đều làm được, lại còn làm tốt."
Đại bá mẫu thấy Tảo Hoa cúi đầu không nói, bà cũng thương đứa nhỏ này, liếc mắt ra hiệu với Lục đại bá rồi đưa ba chị em ra ngoài.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận