Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 435: Cổ phương (length: 7570)

Nhìn mặt trời mọc, lại nấu bữa sáng, Lục Gia Hinh cho bọn hắn chụp vài tấm ảnh rồi xuống núi. Lên núi dễ dàng xuống núi khó, lúc xuống Lục Gia Hinh run cả chân.
Chờ đến dưới chân núi, Lục Gia Hinh hoàn toàn không đi nổi, phải để Miêu Na dìu vào xe. Trở về khách sạn nghỉ ngơi, lập tức yêu cầu một ông thầy thuốc Trung y đến xoa bóp cho nàng, làm xong mới dễ chịu. Đặc biệt là chân, không còn đau nữa.
Lục Gia Hinh có chút tiếc nuối nói: "Nếu là ở Hồng Kông thì có thể làm toàn thân SPA."
Hiện tại nội địa đừng hòng nghĩ đến, chỉ có thể chờ thêm vài năm. Mà nói đi cũng phải nói lại, chờ thêm mười năm nữa chắc nàng cũng không còn muốn cố gắng quay về để leo núi.
Nghỉ ngơi hai ngày, Lục Gia Hinh lần lượt đi núi Lao Sơn, Bồng Lai các và cầu tàu ngắm cảnh. Còn quê hương Khổng Tử, nàng không đi. Mặc dù người trong nước rất sùng bái văn hóa Nho gia, nhưng nàng không thích. Nho gia đề cao nam nữ khác biệt, coi gia đình là đơn vị cơ bản của xã hội, đề xướng nam làm việc lớn, nữ làm việc nhà, quan niệm này ở một mức độ nào đó dẫn đến hiện tượng trọng nam khinh nữ. Đương nhiên, trọng nam khinh nữ không thể hoàn toàn đổ lỗi cho văn hóa Nho gia, nhưng với tư cách là một người từng là nạn nhân, nàng vẫn rất bài xích.
Chơi đến cuối tháng, Lục Gia Hinh đi Bắc Kinh thăm Cố Tú Tú. Bệnh tình của nàng so với trước nặng hơn chút, trước kia là lúc tỉnh táo nhiều hơn, lú lẫn ít, bây giờ thì ngược lại. May mà Mai Cô và Hồng Cô chăm sóc rất tốt, so với lúc trước ở Hồng Kông còn mập hơn.
Cố Tú Tú liếc nhìn Lục Gia Hinh, không có hứng thú, lại cúi đầu tiếp tục gảy đàn cổ cầm.
Mai Cô nhỏ giọng nói: "Biểu tiểu thư, chúng ta ra ngoài đi!"
Ra ngoài, Lục Gia Hinh hỏi: "Trong điện thoại ngươi không phải nói bệnh tình không có chuyển biến xấu sao? Ta thấy so với trước hoàn toàn khác."
Mai Cô thở dài: "Biểu tiểu thư, trí nhớ của lão thái thái ngày càng kém đi, hôm nay bà ấy nhớ lại chuyện lúc còn là cô nương nhà họ Cố."
Lúc này trí nhớ trở về thời thiếu nữ vô lo vô nghĩ. Haiz, Lục Gia Hinh có chút ngậm ngùi. Tại sao con người phải bị bệnh, lại còn là loại bệnh không thể nào chữa khỏi tận gốc thế này.
Lục Gia Hinh hỏi: "Có nên đưa di bà về Hồng Kông không?"
Mai Cô lắc đầu: "Lão thái thái rất thích nơi này, mùa đông không ra khỏi cửa được, cũng sẽ mời người đến kể chuyện, hát hí khúc. Đặc biệt là Bình thư, lão thái thái rất thích, có lần còn tặng cả sợi dây chuyền ngọc trai cho ông Lý kể chuyện."
Số đồ trang sức lão thái thái đang đeo, đều là mua sắm hai năm nay. Lục Gia Hinh nói: "Ở Hồng Kông cũng có thể mời người đến nhà hát hí khúc hoặc kể chuyện."
Mai Cô thay Cố Tú Tú từ chối. Hát hí khúc hay kể chuyện ở Hồng Kông không hay bằng ở đây, hơn nữa chi phí còn cao hơn, không đáng.
Lục Gia Hinh thấy bà không muốn, cũng không ép nữa, chỉ dặn dò nếu Cố Tú Tú ra ngoài nhất định phải có ba người đi cùng. Lỡ như lạc mất, tìm kiếm phiền phức là chuyện nhỏ, chỉ sợ gặp nguy hiểm.
"Vâng."
Sáng hôm sau Lục Gia Hinh gọi điện thoại cho Tô Hồng Anh, biết bà ở nhà nên đến thăm. Nhìn thấy Tô Hồng Anh có sắc mặt tốt hơn nhiều so với lần trước, trong lòng cũng yên tâm.
Tô Hồng Anh ân cần hỏi han một hồi, cười nói: "Con bé này, rốt cuộc ăn cái gì mà sao năm nào cũng đẹp ra thế."
Lần đầu đến sắc mặt kém lắm, trông ốm yếu, không bằng bà. Từ lúc sang Hồng Kông về thì càng ngày càng xinh đẹp, giờ thì hoàn toàn rực rỡ.
Lục Gia Hinh sờ lên mặt mình, cười nói: "Ngày nào cũng ăn nhân sâm, tổ yến thay phiên nhau bồi bổ, muốn không xinh đẹp cũng khó."
Tô Hồng Anh gật đầu: "Ta hai năm nay cũng thường xuyên ăn tổ yến với nhân sâm, thân thể quả thật tốt hơn trước, chỉ là giá cả quá đắt."
Nếu không phải Hạc Nguyên và Hạc Minh mua rồi mang đến, thì chỉ dựa vào lương của chồng bà chắc chắn không ăn nổi.
Lục Gia Hinh cười nói: "Ngươi nuôi nấng chúng lớn, còn nhờ người dạy dỗ chúng rất nhiều kiến thức, lại che chở chúng bình an trưởng thành. Bây giờ chúng kiếm tiền, cũng nên hiếu thuận với ngươi."
Tô Hồng Anh mặt mày hớn hở: "Hai đứa nhỏ này thật sự rất hiếu thuận. Gia Hinh, lần này sao con đột nhiên về?"
Lục Gia Hinh cũng không giấu giếm nàng, nói: "Ta muốn leo hết Ngũ Nhạc, hiện tại đã leo Hoa Sơn, Thái Sơn, còn lại ba ngọn núi lớn ta muốn leo hết trong lúc học đại học."
Tô Hồng Anh có chút hâm mộ nói: "Gia Hinh, con sinh ra đúng thời."
Còn nàng, sống trong thời đại tệ hại nhất, may mắn là đã vượt qua. Trước kia phải khúm núm nịnh nọt, ở ngoài hay trong nhà làm gì cũng phải dè chừng, bây giờ có thể ngẩng cao đầu, người nhà chồng cũng không dám ức hiếp nàng nữa.
Lục Gia Hinh ở lại nhà họ Tạ ăn cơm trưa mới rời đi. Tạ Khải Tiêu đi công tác không có ở Bắc Kinh, lần này ra khỏi nhà họ Tạ, lòng nàng nhẹ nhõm.
Ra khỏi nhà họ Tạ, Lục Gia Hinh liền đi ra đường lớn phía trước. Bây giờ đi quảng trường không cần hẹn trước, có thể đến tham quan bất cứ lúc nào.
Đứng dưới lá cờ đỏ năm sao, ngẩng đầu nhìn quốc kỳ bay phấp phới theo gió, Lục Gia Hinh mỉm cười. Nhớ lại lúc mười tuổi nàng cũng đứng ở đây, mặc đồng phục đeo khăn quàng đỏ, chào cờ rất trang nghiêm.
Vì thời gian gấp gáp, Lục Gia Hinh chỉ ở quảng trường nửa tiếng rồi quay về, viện bảo tàng Cố Cung không vào, còn các viện bảo tàng khác thì chưa mở cửa đón khách.
Về đến nhà, Hà Bân đã có mặt.
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Không phải bảo anh hai giờ rưỡi đến sao? Mới hai giờ."
Hà Bân sợ Lục Gia Hinh có việc phải đi nên đến sớm. Anh cười nói hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, rồi lấy từ trong túi ra một vật được bọc cẩn thận bằng lụa đưa cho Lục Gia Hinh.
Cổ Văn Phong đến nhận lấy, mở tấm lụa ra thì thấy là một cuốn sách. Cuốn sách này đã khá cũ nát, lại còn viết bằng chữ phồn thể.
Lục Gia Hinh cầm sách xem, vừa cười vừa nói: "Sách này viết gì, ta lo lật ra là nó hỏng mất."
Hà Bân giải thích: "Sếp, cuốn sách này phải bỏ ra giá rất cao mới mua được, bên trong ghi lại rất nhiều phương thuốc dưỡng nhan của cung đình."
Lục Gia Hinh nghe xong liền thấy thích thú, nàng cẩn thận lật xem từng trang, có lẽ vì toàn chữ phồn thể nên chỉ đoán được ít nhiều. Nhưng nhìn một trang, đoán chắc là phương pháp làm đẹp dưỡng da.
Hà Bân nói: "Sếp, phần đầu là phương thuốc làm đẹp dưỡng da, phần sau là cách chế tạo nước hoa và hương liệu. Tôi đã cho người thử nghiệm, đúng là đồ tốt, chỉ là giá thành cao, thời gian bảo quản lại ngắn."
Lục Gia Hinh nghe mà lòng rạo rực. Giá thành cao là do sản xuất ít, nếu sản xuất nhiều giá sẽ giảm. Chỉ cần khắc phục được vấn đề bảo quản ngắn, lại tìm dược liệu thay thế, chắc chắn sẽ lãi lớn. Kỳ thực cha ông ta để lại rất nhiều của cải quý giá nhưng tiếc rằng phần lớn đã mất đi theo dòng chảy lịch sử.
Hà Bân thấy vẻ mặt nàng vui mừng cũng không lấy làm lạ. Anh khi nghe là công thức làm đẹp dưỡng da, phản ứng đầu tiên là có thể mở nhà máy mỹ phẩm và sản xuất nước hoa, chắc sếp cũng nghĩ vậy.
Lục Gia Hinh cười nói: "Toàn chữ phồn thể, tìm người tin cậy dịch hết những phương thuốc cổ này sang chữ giản thể."
"Vâng, sếp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận