Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 380: Giở trò dối trá (length: 7846)

Lục Gia Hinh chỉ biết Nhiếp Mạn Lâm là kẻ si tình, vậy mà không biết nàng và Nhiếp Lão gia tử quan hệ cũng không tốt: "Nàng không phải muốn ở bệnh viện tĩnh dưỡng sao? Sao lại còn giận đến nhà ông nội ngươi?"
Nhiếp Trạm trầm mặc một lúc rồi nói: "Mẹ ta là kiểu người cảm thấy không có tình yêu không thể sống. Thân thể nàng khỏe lại, chẳng mấy chốc sẽ lao vào một cuộc tình khác. Ông nội ta là người tương đối truyền thống, cho nên..."
Quan niệm khác biệt, tất nhiên sẽ gây ra xung đột. Với cả thân thể Nhiếp Lão gia tử như này, không chịu nổi kích thích.
Lục Gia Hinh biết bình thường những người có tính cách này đều là thiếu thốn tình yêu, thiếu hụt tình thương của cha mẹ nên rất thiếu cảm giác an toàn, do đó sau khi trưởng thành liền muốn bù đắp nhu cầu tình cảm từ người yêu.
Nhiếp Mạn Lệ là người phụ nữ rất truyền thống, còn Nhiếp Mạn Lâm không có tình yêu thì không sống nổi.
Lục Gia Hinh tò mò hỏi: "A Trạm, dì cả ngươi giống như phụ nữ thời phong kiến, vì sao mẹ ngươi lại như vậy, khác nhau quá vậy?"
Nhiếp Trạm cười khổ nói: "Dì cả ta là do bà cố ta nuôi lớn, bà ấy được giáo dục theo lối cũ. Mẹ ta là do bà nội ta nuôi, chỉ là bà nội ta sau khi sinh mẹ ta thì sức khỏe không tốt, cơ bản là do bảo mẫu chăm sóc."
Chưa đợi Lục Gia Hinh hỏi, hắn lại chủ động nói: "Ông nội ta khi đó ngoài dì cả ta và mẹ ta ra, bên ngoài có hai người con trai, cho nên bọn họ không nên thân thì ông cũng chẳng quan tâm. Chỉ là hai người con trai đó, một người chết đuối, một người mắc bệnh hiếm gặp không chữa được. Còn ông ấy trong một lần ra ngoài thì gặp tai nạn xe cộ, tuy may mắn giữ được mạng sống nhưng lại mất khả năng sinh sản. Khi đó dì cả ta đã mười bảy tuổi, mẹ ta cũng mười lăm tuổi, ông ấy phát hiện cả hai đều không phải người có thể gánh vác sự nghiệp. Không còn cách nào khác, ông để dì cả ta ở rể, sau đó bồi dưỡng anh cả ta."
Lục Gia Hinh cảm thấy Nhiếp Mạn Lệ và Nhiếp Mạn Lâm xem như may mắn, dù sao người cha vẫn luôn khỏe mạnh, nếu không thì với tính cách của hai người, e rằng sẽ bị người ta bắt nạt. Hiện giờ Nhiếp Lão gia tử tuổi cao sức yếu, nhưng con trai của hai người đều đã tự lập.
"Hôm nay trời đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút!"
Lục Gia Hinh thi thoảng vẫn chạy bộ, cho nên biết một con đường nhỏ có khung cảnh rất đẹp. Ra ngoài, Nhiếp Trạm tự nhiên nắm tay Lục Gia Hinh.
Hai người vừa đi dạo trên con đường nhỏ rợp bóng cây, vừa trò chuyện. Nhiếp Trạm nói: "Tô Hạc Nguyên chuẩn bị mua lại một công ty địa ốc đang niêm yết trên sàn chứng khoán, việc này ngươi biết không?"
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Biết, hắn mời ta góp vốn, ta từ chối. Sau này ta có thể đầu tư, nhưng góp vốn thì thôi, dễ xảy ra mâu thuẫn."
Nhiếp Trạm dừng bước nhìn nàng, hỏi: "Ta nhớ ngươi trước kia từng nói cũng muốn kinh doanh sản xuất? Kinh doanh sản xuất rất kiếm tiền, nhưng con đường này rất phức tạp, nếu ngươi thật sự có ý định có thể mua cổ phần của Vạn Sinh, trở thành cổ đông của Vạn Sinh."
Lục Gia Hinh không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, vừa cười vừa nói: "Vì sao lại bảo ta mua cổ phần Vạn Sinh?"
Nhiếp Trạm thẳng thắn nói: "Ta biết kỳ thực ngươi chỉ thích ngành thời trang, đối với những lĩnh vực kinh doanh khác không mấy hứng thú. Ngươi mua cổ phần Vạn Sinh, trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty ta, ta sẽ cố gắng phát triển công ty lớn mạnh, kết quả cũng như nhau."
Lục Gia Hinh nghiêng đầu nhìn hắn, cười hỏi: "Ngươi biết ta muốn kết quả gì sao?"
Nhiếp Trạm không chút do dự nói: "Ngươi muốn kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền, như vậy ngươi muốn làm gì thì làm. Gia Hinh, chuyện kiếm tiền để chúng ta cùng làm, như vậy ngươi cũng không cần phải vất vả như vậy."
Lục Gia Hinh vui vẻ đáp ứng: "Được, chờ tiền của ta từ ngoại hối về, lúc đó ta sẽ mua cổ phiếu lẻ của công ty các ngươi."
Nhiếp Trạm nói: "Ta cũng có thể bán năm phần trăm cổ phần cho ngươi."
Không nói tặng, là biết Lục Gia Hinh sẽ không nhận.
Lục Gia Hinh trong lòng ngọt ngào, nhưng lại cự tuyệt: "Không cần, chờ có cổ đông muốn bán, ta lại mua."
Sang năm khủng hoảng tài chính, đến lúc đó kiếm bộn rồi lại mua không muộn, hiện tại mua rải rác là được. Hơn nữa trở thành cổ đông của Vạn Sinh, cùng việc sau này nàng kinh doanh một công ty địa sản cũng không xung đột. Việc cấp bách nhất hiện tại, đó chính là phải tăng thêm nhân sự.
"Cũng được."
Hai người mải miết đến tối, Lục Gia Hinh nói: "Ngươi nên về rồi."
Nhiếp Trạm hơi mệt, ôm nàng tỏ ý không muốn về, đêm nay muốn ở lại đây.
Lục Gia Hinh tim đập nhanh, nhưng lý trí chiếm ưu thế, một tay đẩy hắn ra rồi nói: "Ngươi mau về đi, sáng mai ta còn phải đi học!"
Nhiếp Trạm thấy nàng mặt đỏ bừng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hiểu được, nén cười giải thích: "Ngươi nghĩ gì vậy? Ta mệt quá, muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
Là một người đàn ông bình thường, ngày thường ôm bạn gái khó tránh khỏi có chút suy nghĩ, chỉ là cảm thấy Lục Gia Hinh còn chưa sẵn sàng nên luôn kiềm chế. Nhưng hôm nay ngồi máy bay lâu như vậy, lại về nhà cũ một chuyến, thật sự không có ý định đó.
Lục Gia Hinh thẹn quá hóa giận nói: "Chỗ ta không có phòng, ngươi mau về đi."
Nói xong nàng quay người bước nhanh lên lầu, khiến Nhiếp Trạm cười ha hả. Vào phòng Lục Gia Hinh vẫn cảm thấy mặt nóng bừng, úp mặt xuống giường rên rỉ, tự nhủ không chủ động mà hôm nay sao lại suýt nữa thì "vỡ trận" rồi!
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, Lục Gia Hinh đang định ra khỏi giường thì điện thoại reo. Số điện thoại nhà nàng là riêng, những người biết số này đều là người rất thân thiết.
Vừa nghe máy, liền truyền đến giọng trầm thấp của Nhiếp Trạm: "Gia Hinh, dậy chưa?"
"Đang chuẩn bị dậy, sao ngươi gọi điện thoại sớm vậy?"
Nhiếp Trạm cười khẽ nói: "Tối qua mơ thấy ngươi, tỉnh dậy không ngủ được nữa. Chờ chút ta tan làm sẽ đón ngươi, chúng ta đến chỗ Phùng Khánh Lỗi ăn cơm."
Lục Gia Hinh nghĩ thầm đây nhất định không phải một giấc mơ đứng đắn, nếu không sao lại mất ngủ: "Tối nay có việc, mai thứ sáu tan học thì được."
"Vậy thứ bảy chúng ta đi đánh Golf, lúc đó ta sẽ hẹn thêm mấy người bạn."
Lục Gia Hinh chẳng buồn trả lời, hẹn xong việc thường xuyên vì tình huống đột xuất mà cho hắn "leo cây": "Ngươi cứ xác định hôm đó có thể đi rồi hãy nói!"
Buổi chiều vừa tan học, Cổ Văn Phong liền nói với nàng: "Lão bản, có khách hàng mua vòng tay vàng ở Hà Thị châu báu bị phát hiện là giả, chỉ mạ vàng bên ngoài. Khách hàng đến Hà Thị châu báu đòi lại công bằng, Hà Thị châu báu không thừa nhận, chuyện này đã bị truyền thông đưa tin rồi."
Lục Gia Hinh hơi ngạc nhiên: "Chúng ta đã cho người điều tra, đáng lẽ không tra ra được gì mới phải."
Nàng cảm thấy Hà Trụ Lương là người không biết làm ăn chân chính, nên mới cho thám tử tư đi điều tra. Không ngờ, thám tử tư lại chẳng tra ra được gì.
Cổ Văn Phong nói: "Thám tử tư chúng ta thuê năng lực nghiệp vụ rất mạnh, nếu không cũng sẽ không trong thời gian ngắn như vậy điều tra ra Diệp Hân có vấn đề."
Lục Gia Hinh hiểu ý của hắn, nàng mỉm cười nói: "Dù là thám tử tư không đủ năng lực nên không tra được chứng cứ, hay là Hà Thị châu báu bị người hãm hại, thì lần này Hà Thị châu báu cũng khó thoát."
Với những việc Hà Trụ Lương đã làm, sẽ không ai ra tay giúp đỡ. Hà Thị châu báu phá sản, cuộc sống vinh hoa phú quý của nhà họ Hà cũng chấm dứt, Hà Trụ Lương cũng mất hết hy vọng, tốt lắm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận