Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 123: Năm trước (length: 7922)

Lục Gia Kiệt nghe Lục Gia Quang phân tích một hồi, bìm tìm Mã Lệ Lệ hỏi chuyện này. Dưới sự ép hỏi của hắn, Mã Lệ Lệ thừa nhận đã kể chuyện này cho cha mẹ.
Mã Lệ Lệ nói: "Gia Kiệt, ta chỉ nói với mẹ ta thôi, nhưng mà đó cũng là lỡ lời, chứ không phải cố ý nói cho ông ấy biết."
Lục Gia Kiệt hỏi: "Cha mẹ ngươi ngày đó đối xử với chúng ta thế nào? Trong tay có tiền không muốn cho chúng ta vay mua nhà, Nghiêm Cát Tường bắt nạt Cường Cường với Tiểu Phượng, nàng vẫn muốn hai đứa nhỏ nhịn. Những chuyện này, ngươi quên hết rồi sao?"
Mã Lệ Lệ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Bọn họ là cha mẹ ta, chẳng lẽ ta có thể cả đời không qua lại với họ?"
"Nói như vậy, đến giờ ngươi vẫn không thấy mình có lỗi?"
Mã Lệ Lệ nói: "Ta có lỗi, đáng lẽ phải nói cho ngươi sớm hơn."
Hai người cãi nhau một trận, Lục Gia Kiệt bèn về nhà. Tối đến Lục Gia Kiệt ra ngoài, đêm không về.
Mã Lệ Lệ tưởng hắn đi uống rượu với bạn bè, say rồi ngủ lại nhà bạn, nhưng lại gần lại không ngửi thấy mùi rượu. Nàng biến sắc: "Ngươi tối qua đi đâu?"
Lục Gia Kiệt không trả lời nàng, đi thẳng về phòng.
Mã Lệ Lệ biết hắn vẫn đang giận, nhưng nàng phải đi làm, dặn dò hai đứa nhỏ vài câu rồi vội vã ra cửa.
Lục Gia Kiệt sau khi cưới sống ở nhà họ Mã, hắn cũng hơi áy náy, ngoài giặt quần áo thì việc nhà hắn đều không làm. Chuyện khuân than vác gạo, giặt giũ cơm nước cho con đều suôn sẻ. Cũng vì thế mà hai đứa nhỏ rất quấn hắn.
Gọi hai đứa nhỏ giúp cùng dọn quần áo, đến giờ thì ra ngoài quán cơm ăn trưa, sau đó liền dẫn hai đứa nhỏ đi.
Mã Lệ Lệ về thì thấy trên bàn để lại một tờ giấy, nói hắn đưa hai đứa nhỏ về nhà.
Nhìn tờ giấy, Mã Lệ Lệ tức đến bốc khói. Nhưng người đã lên tàu, đuổi cũng không kịp, có giận cũng phải nhịn. Chỉ nghĩ đến hôm nay Trịnh Phán Lan nói đợi cuối năm đặt mua đồ tết, đầu nàng to như cái đấu.
Gần tết, nhà nhà bắt đầu làm bánh mứt. Lục Gia Hinh không ăn đồ chiên, nóng lại không bổ dưỡng, nhưng ngày nào cũng ngửi thấy mùi thơm cũng hơi thèm. Trước hết bảo Tiết Mậu đi mua bột nếp, bột năng cùng các nguyên liệu khác, sau đó gọi điện cho bốn anh em nhà Lục Bình ngày mai đến cùng làm bánh.
Lục Gia Hinh định làm hai loại bánh, một là kẹo mạch nha, hai là bánh hoa. Dưới sự chỉ đạo của Lục Gia Hinh, rất nhanh đã làm xong một xửng hấp.
Lục Trân Trân ngửi thấy mùi thơm đòi ăn, Lục Gia Hinh nhìn đồng hồ đợi năm phút mới mở xửng hấp, xem màu sắc rồi mới gắp một miếng ra.
Cẩn thận ăn một miếng kẹo mạch nha, Lục Trân Trân khen ngon, ăn xong còn đòi thêm.
Lục Gia Hinh bưng cả xửng hấp lên bàn, để mọi người tự lấy. Chính nàng cũng ăn một miếng, thơm ngọt mềm dẻo, ăn xong khiến người ta lưu luyến. Ừm, tay nghề vẫn chưa mất.
Tiết Mậu ăn xong phấn khích nói: "Hinh Tỷ, chị dạy em làm đi! Đợi em học xong sẽ đem đi bán, chắc chắn được ưa chuộng."
Lục Gia Hinh thấy cậu ta chỉ chăm chăm vào tiền: "Qua rằm tháng giêng là phải đi học rồi. Lúc đó không học hành tử tế, quầy bánh cũng đừng hòng bày."
"A..."
Lục Gia Hinh mắng: "A cái gì, mày muốn làm người mù chữ à? Nếu mày muốn bày bán hàng rong cả đời, vậy tao sau này sẽ không quan tâm nữa."
Tiết Mậu cũng không muốn đi học, nhưng cậu sợ Lục Gia Hinh sau này thật sự bỏ mặc mình. Được sống sung sướng như ngày hôm nay đều nhờ Hinh Tỷ, nếu Hinh Tỷ không quản cậu nữa, Tiết Mậu rất sợ mình lại trở về như trước: "Hinh Tỷ, ngày nào em cũng luyện chữ, chị không tin thì bây giờ em lấy cho chị xem."
Lục Gia Hinh nói: "Không cần, sách là tự mày đọc, chữ là tự mày luyện, mày muốn lười cũng chỉ là tự lừa dối mình thôi."
Tiết Mậu lập tức bày tỏ mình sẽ nghiêm túc học, tuyệt đối không lừa gạt.
Lục Trân Trân ăn sáu cái, đều ăn đến hơi no: "Con muốn đưa chút cho mẹ ăn, mẹ mỗi ngày đi làm vất vả quá."
Ừ, vẫn là áo bông nhỏ biết điều.
Lục Gia Hinh lần này chuẩn bị rất nhiều, nàng vừa cười vừa nói: "Canh gà hầm là mẹ con sáng sớm mang tới. Cha mẹ con mỗi ngày đi làm, càng nên ăn ngon một chút để bồi bổ."
Gà hầm xong, Lục Gia Hinh liền để Lục Bình và Lục An, hai đứa lớn, mỗi đứa dắt theo Lục Chương cùng Lục Trân Trân đi đưa đồ ăn.
Trước kia Lục Gia Quang đi làm nhiệm vụ thường xuyên gặp nguy hiểm, vợ cả của Lục Gia Quang liền đặt tên cho hai đứa là Bình Bình và An An, hi vọng anh cả có thể luôn bình an. Tên rất bình thường, lại gửi gắm tình cảm chân thành nhất.
Lục Gia Quang đang chuẩn bị đi nhà ăn ăn trưa, nghe nói hai con trai tới cũng thấy lạ, chờ nghe nói là đến đưa bánh ngọt cùng canh gà, hắn rất ngạc nhiên. Bao năm nay vẫn là lần đầu người nhà mang cơm đến đơn vị cho hắn, cũng không phải nói Vương Hiểu Khiết không quan tâm hắn, mà là nàng phải làm việc phải chăm con không có thời gian và sức lực.
Lục An nói: "Bánh ngọt là chúng con cùng cô làm, Trân Trân nói muốn tặng cho cha và mẹ ăn. Gà là mẹ mua mang đến chỗ cô, cô nói cha và mẹ cả ngày bận rộn càng cần bồi bổ."
Lục Gia Quang trong lòng ấm áp, hắn ăn một cái bánh ngọt, mùi vị cũng không tệ hơn bánh ngọt mua trong tiệm. Hắn không thích ăn đồ ngọt, ăn một cái liền không động đũa.
Lục An cũng hơi đói, đồ đã đưa xong liền muốn về: "Cha, chúng con về trước nhé."
"Đừng về, ở đây ăn trưa."
Hai anh em đều không muốn đi nhà ăn ăn. Lục Gia Hinh rất chịu chi cho việc ăn uống, tay nghề Tiết Mậu cũng không tệ, đồ ăn rất ngon miệng, không phải nhà ăn có thể sánh bằng.
"Vậy được, trên đường chú ý an toàn."
Nhìn hai anh em chạy vụt ra khỏi văn phòng, Lục Gia Quang khẽ cười một tiếng, sau đó cầm bánh ngọt cùng canh gà đi nhà ăn. Nhận được một đợt khen ngợi và ghen tị, hắn mặt mày hớn hở trở về văn phòng.
"Reng, reng, reng..."
Điện thoại là Lục Hồng Quân gọi tới: "Gia Quang, ta nghe nói Gia Kiệt về quê, việc này sao các ngươi không nói cho ta biết?"
Ông ta hôm qua mới biết Lục Gia Kiệt về quê, lúc đầu gọi hắn về nhà hỗ trợ, kết quả cháu dâu nói hắn mang theo hai đứa nhỏ về quê ăn tết.
Lục Gia Quang biết Lục Gia Kiệt về ăn tết, hai cái vé tàu nằm còn là hắn mua cho, nhưng hắn cứ tưởng Lục Gia Kiệt đã nói chuyện này cho Lục Hồng Quân: "Gia Kiệt từ khi đến Tứ Cửu thành ăn tết liền chưa về quê lần nào, bây giờ hắn xin nghỉ dài hạn có thời gian, cũng nên mang theo hai đứa nhỏ về quê ăn tết."
Không phải Lục Gia Kiệt không về, mà là đơn vị nhà máy đều nghỉ hai mươi chín tháng chạp, mùng ba tháng giêng đi làm, cuối năm nhà máy đều bận rộn không cho phép xin nghỉ. Giống như hắn, cuối năm càng là bận tối mặt tối mũi không xin nghỉ được.
Lục Hồng Quân ừ một tiếng nói: "Năm nay ăn tết các ngươi đến chỗ ta, đừng mang gì cả, người đến là được."
Năm Lục mẫu mất, Vương Hiểu Khiết không muốn nhìn mặt Đinh Tĩnh nên đã ăn tết ở nhà mình. Sau đó mỗi lần ăn tết Lục Hồng Quân đều sẽ gọi điện cho hai vợ chồng, ngại nhưng cũng vẫn đến. Năm ngoái ba mươi tết đến phiên Lục Gia Quang trực đêm, Vương Hiểu Khiết liền mang theo con cái ở nhà mình đón năm mới.
Lục Gia Quang nghe vậy, tâm trạng tốt lập tức biến mất: "Tam thúc, năm nay ăn tết chúng con muốn đến chỗ Gia Hinh. Đây là năm đầu tiên nàng chuyển nhà mới, ăn tết không thể để nhà trống."
Đây là phong tục, Lục Gia Hinh đã nói chuyện và thống nhất với vợ chồng bọn họ.
123..
Bạn cần đăng nhập để bình luận