Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 116: Vay tiền trợ cấp nhà mẹ đẻ (length: 8015)

Sau hai ngày Lục Gia Hinh đang ở trong phòng đọc tiếng Anh, bà chủ quán bán quà vặt đến bảo nàng đi nghe điện thoại, hỏi một chút mới biết là Lục Gia Kiệt gọi.
Hơn một tháng nay Lục Gia Kiệt thường xuyên gọi điện thoại cho nàng, nói về sản lượng, linh tinh những việc vặt trong nhà. Cho nên nàng cũng không nghĩ nhiều. Lúc nghe, nàng còn hỏi nhóm giày thứ hai sản xuất được bao nhiêu. Mười ngàn đôi của nhóm một vào ngày 12 trăng này đã giao, mười ngàn đôi còn lại đang tăng ca làm.
Lúc này sắp Tết Nguyên Đán, giày nàng sản xuất cũng không mang đến Tứ Cửu Thành bán, có thể thấy Tô Hạc Nguyên cũng có ý nghĩ giống nàng, chuẩn bị tích trữ hàng rồi bán một lần.
Lục Gia Kiệt nói: "Hôm nay giao mười ngàn đôi giày, số còn lại đang tăng ca làm. Gia Hinh, vợ của anh Năm làm gì mà em giận dữ vậy?"
Lục Gia Hinh giật mình, chẳng lẽ anh Cả đã nói cho hắn. Nhưng nghĩ lại thấy không phải, anh Cả không phải người như vậy. Nàng cũng không giả vờ thái bình, nói: "Chuyện này anh không nên hỏi em, mà nên hỏi vợ anh Năm."
Lục Gia Kiệt nói: "Anh vừa gọi điện thoại hỏi cô ấy, nàng nói không có cãi nhau với em. Hinh Hinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em đừng giấu giếm cho nàng ấy."
Lục Gia Hinh cũng không hỏi là ai nói cho hắn biết chuyện này, không cần thiết: "Em không có gì để nói, anh hỏi vợ anh Năm đi! Em còn có việc, không rảnh nghe anh nói nữa."
Nói xong, nàng cúp máy.
Lục Gia Kiệt rất rõ tính tình Lục Gia Hinh, chuyện nhỏ nàng không so đo, chuyện tiền bạc càng hào phóng. Có thể làm cho nàng giận đến mức không muốn giúp chuyển nhà, sự tình chắc chắn rất lớn.
Nghĩ vậy hắn lập tức gọi điện cho Lục Gia Quang, vừa nối máy liền hỏi hai người chị dâu em chồng mâu thuẫn gì.
Lục Gia Quang không thèm nói dối, hắn nói thẳng mình biết nguyên nhân, nhưng sẽ không nói cho hắn: "Anh đã hứa với Gia Hinh sẽ không nói với em."
Lục Gia Kiệt sốt ruột muốn chết: "Anh Cả, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Lục Gia Quang đương nhiên sẽ không nói: "Anh đã hứa với Gia Hinh sẽ không nói thì không thể nuốt lời. Em không phải quen biết nhiều bạn bè sao? Kêu bạn bè em đi hỏi thăm."
"Hỏi thăm cái gì?"
Lục Gia Quang mắng: "Chính em không biết dùng não mà suy nghĩ nên hỏi thăm cái gì sao? Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, làm việc gì cũng phải suy nghĩ trước, nhưng những lời này em chưa bao giờ nghe lọt tai, đều vào tai này ra tai kia."
Không đợi Lục Gia Kiệt mở miệng, đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút tút, điện thoại bị cúp, hắn cũng buồn bực, ngay cả anh Cả cũng tức giận, chuyện này còn nghiêm trọng hơn dự đoán.
Suy nghĩ một hồi, hắn tìm A Nhạc: "Cậu gọi điện hỏi mẹ tôi xem, vợ tôi dạo này có gì khác thường không."
Sở dĩ bảo A Nhạc gọi điện hỏi mẹ mình, vì mẹ A Nhạc nắm bắt tin tức rất nhanh, nếu vợ hắn làm gì mờ ám nhất định bà sẽ nghe được.
Sự thật chứng minh cách làm của Lục Gia Kiệt là đúng, vừa gọi điện thoại mẹ A Nhạc liền nói Mã Lệ Lệ mấy hôm trước có đi vay tiền.
Mẹ A Nhạc nghi ngờ nói: "Nó nói với mọi người là mua nhà hết tiền, không có tiền mua đồ gia dụng, chăn đệm, nồi niêu xoong chảo. Theo tôi biết, hình như nó vay một hai ngàn."
Mua nhà hết sạch tiền không có tiền mua đồ dùng trong nhà, chăn đệm cũng là chuyện thường, nhưng cũng không cần vay nhiều tiền như vậy. Bà còn đang định bảo con trai gọi điện về kể cho hắn nghe chuyện này.
A Nhạc cúp máy xong, rất khó hiểu hỏi: "A Kiệt, cậu không phải nói mua nhà hết tiền em gái cậu chủ động cho mượn, vay bao nhiêu thì mua bấy nhiêu đồ dùng trong nhà, vật dụng hàng ngày sao. Sao bây giờ chị dâu lại đi vay tiền để mua đệm chăn với mấy thứ lặt vặt khác?"
Lục Gia Kiệt tính toán trong sổ sách nhà mình: "Cộng thêm số tiền ba mình mượn anh cả, nhà mình có bốn nghìn tiền tiết kiệm, vì mua nhà Gia Hinh đã đưa tiền lương và tiền thưởng của mình cho vợ mình, sau đó lại cho mượn hai nghìn. Mua nhà tám nghìn sáu, mua xong còn dư bốn trăm. Đồ dùng trong nhà mình đã bàn với vợ là không mua sắm gì nhiều, trước đặt mua những vật dụng cần thiết là được, bốn trăm khối này là đủ, không cần phải đi vay mượn ai nữa."
A Nhạc nghe xong cũng không hiểu: "Vậy tại sao chị dâu còn muốn đi vay tiền? Chẳng lẽ ba hoặc anh cả ngươi đòi nợ à?"
Nói người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Lục Gia Kiệt nghe xong trong lòng hơi hoảng hốt: "A Nhạc, nhờ dì giúp hỏi thăm xem, bố mẹ vợ mình hoặc Nghiêm Phương gần đây có cần dùng đến số tiền lớn ở đâu không?"
A Nhạc ậm ừ nói: "Ý của ngươi là vợ ngươi cho nhà mẹ đẻ mượn tiền? Không thể nào, các ngươi mua nhà còn nợ nhiều như vậy, chị dâu sao có thể còn đi vay tiền giúp nhà mẹ đẻ chứ."
Sắc mặt Lục Gia Kiệt sa sầm xuống: "Ngoài lý do này ra mình không nghĩ ra nàng vay tiền để làm gì mà lại giấu diếm không nói cho mình."
A Nhạc cảm thấy Mã Lệ Lệ không đến mức hồ đồ như vậy, nhưng vẫn gọi điện thoại hỏi thăm.
Ngày hôm sau, mẹ của A Nhạc liền nói cho hắn biết vợ chồng nhà họ Mã vừa mua cho cháu trai một căn nhà lớn, giá sáu nghìn tám.
A Nhạc cũng không biết phải nói với Lục Gia Kiệt như thế nào. Anh chị em ai gặp khó khăn thì những người khác có khả năng sẽ giúp đỡ một chút. Nhưng Mã Lệ Lệ làm như vậy thì không được, nhà mình còn nợ nhiều như vậy chưa biết khi nào trả hết, làm sao có thể vì nhà mẹ đẻ mua nhà mà mắc nợ một số tiền lớn như vậy, như thế này thì còn sống nổi nữa không.
Lục Gia Kiệt biết chuyện thì tức muốn chết, định gọi điện thoại hỏi Mã Lệ Lệ. Nhưng nghĩ đến Lục Gia Quang, hắn cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
A Nhạc rất nghi hoặc, hỏi: "Vợ ngươi vay tiền giúp nhà mẹ đẻ là không đúng, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng gì đến em gái và anh cả ngươi, tại sao bọn họ lại tức giận?"
Cho dù Mã Lệ Lệ có đi vay tiền thì cũng là Lục Gia Kiệt trả, chẳng liên quan gì đến bọn họ. Chẳng lẽ là sợ phải cho bọn họ vay tiền? Điều này cũng không hợp lý, trước đó họ còn chủ động cho A Kiệt vay tiền mua nhà mà!
Lục Gia Kiệt nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Lục Gia Hinh: "Gia Hinh, Ngũ tẩu mấy ngày hôm trước có vay tiền của em không?"
Lục Gia Hinh hơi ngạc nhiên: "Sao anh biết?"
Lục Gia Kiệt sắp tức điên, lại thật sự vay tiền của Gia Hinh, sao nàng lại mở miệng vay được chứ. Một lúc sau, hắn mới bình tĩnh lại được: "Là A Nhạc gọi điện, mẹ của cậu ấy nói Ngũ tẩu mấy hôm trước đi khắp nơi vay tiền. A Nhạc nghe thấy lạ nên nói cho anh biết."
Lục Gia Hinh im lặng, không ngờ Mã Lệ Lệ cuối cùng vẫn vay tiền giúp nhà mẹ đẻ, đúng là hiếu thảo. Nàng chỉ là than thở trong lòng, cũng không bày tỏ ý kiến gì với Lục Gia Hinh: "Chúng ta mới giao mười nghìn đôi giày, còn mười nghìn đôi nữa phải tăng ca mới có thể làm xong trước năm. Bây giờ anh muốn về, không có ai giám sát lỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ không thể giao hàng đúng hạn, đến lúc đó mình phải bồi thường."
Trước đó định để nàng về giải quyết việc này, bây giờ lại thấy Lục Gia Kiệt về cũng vô dụng. Tiền đã cho vay rồi, về nhà cũng chỉ làm trì hoãn công việc của nàng.
Lục Gia Kiệt hơi buồn bực nói: "Hinh Hinh, chuyện lớn như vậy sao em không nói cho anh ngay?"
"Tại sao em không nói cho anh, trong lòng anh không tự hiểu sao?"
Lục Gia Kiệt hơi ngơ ngác, nghe câu này hình như vấn đề nằm ở hắn, nhưng nghĩ mãi cũng không ra mình sai ở đâu.
Lục Gia Hinh không muốn đợi nữa, nói: "Không biết thì tự nghĩ cho kỹ, nghĩ thông rồi hãy gọi lại cho em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận