Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 72: An bài (length: 7738)

Hôm sau Cổ Văn Phong đi ra ngoài một chuyến, khi về còn mua Hồng Tảo và Thạch Lưu. Lúc Lục Gia Hinh bóc Thạch Lưu ăn, hắn nói: "Lãnh đạo nói chuyện này hắn sẽ sắp xếp, nhưng mà đồ của ngươi không thể đi theo chở về."
Người biết càng nhiều bí mật thì càng khó giữ kín. Hiện tại đã có ba người bọn hắn thêm Tạ Khải tiêu biết, chỉ cần bọn họ không nói ra thì sẽ không có ai biết đồ của ai quyên góp. Nhưng nếu đồ của Lục Gia Hinh cùng chở về, chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý.
Lục Gia Hinh rõ ràng thấy sắp xếp như thế là hợp lý nhất, chỉ là làm sao đem đồ chở về mà không bị phát hiện, điều này đối với nàng là một vấn đề nan giải.
Cổ Văn Phong nói: "Lục cô nương, ta có thể mượn xe chở đồ của ngươi về. Không cần tài xế, ta tự lái, không qua tay người khác hẳn là sẽ không tiết lộ."
Lục Gia Hinh thấy chủ ý này rất hay, nhưng nếu để Cổ Văn Phong lái xe về Tứ Cửu thành, vậy sẽ không có thời gian theo nàng đi Bằng thành.
Suy nghĩ một lát, Lục Gia Hinh nói: "Hay là đi nhờ xe tải nhỉ? Chỗ này táo và Thạch Lưu đều rất rẻ, ta muốn mua mấy giỏ mang về Tứ Cửu thành."
Cổ Văn Phong lắc đầu nói: "Có vài đoạn đường gồ ghề rất xóc, đồ sứ dễ vỡ, nếu không để trong thùng đặc chế sẽ hỏng mất."
Lục Gia Hinh thấy điều này không phải vấn đề, lần này chỉ đem tranh chữ và nghiên mực về, đồ sứ dễ vỡ cứ để lại mật đạo, sau này quay lại lấy.
Cổ Văn Phong hỏi: "Để lại mật đạo, ngươi không sợ bị những người khác của Tôn gia phát hiện sao? Mật đạo nào mà chẳng có lối vào và lối ra."
Lục Gia Hinh cười nói: "Sang năm, ta sẽ mua lại hai cái sân sau, như vậy sẽ không bị lộ."
Dù là lối vào hay lối ra đều rất bí mật, năm đó Tôn Huân có thể phát hiện ra lối vào hẳn là do cơ duyên tình cờ. Nàng không nghĩ hai phòng còn lại của Tôn gia có thể may mắn như vậy mà phát hiện ra lối ra. Lùi một bước, cho dù có phát hiện ra thật thì cũng chẳng sao, cùng lắm mất một thùng đồ sứ. Dù sao mục đích lần này của nàng cũng đã đạt được, đồ sứ rơi vào tay Tôn gia cũng chẳng đáng là bao, sau này kiếm được nhiều tiền muốn mua bao nhiêu cũng được.
Cổ Văn Phong ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi: "Ngươi muốn mua lại hai cái sân sau? Mua chúng làm gì?"
"Không làm gì cả, thích thì mua thôi." Lục Gia Hinh nói. Nơi này là cố đô Thập Tam triều, đâu đâu cũng có đồ cổ. Nàng định đến lúc đó sẽ cho người đến đây thu mua đồ cổ, sau đó biến mật đạo thành kho chứa. Ừm, việc này còn một vấn đề lớn, đó là tìm người biết phân biệt đồ cổ mà lại đáng tin cậy thì tương đối khó. Nhưng mà việc này không cần vội, đợi về Tứ Cửu thành rồi từ từ tìm.
Cổ Văn Phong biết nàng mua hai cái sân sau chắc chắn có mục đích, nhưng không hỏi thêm, chỉ cần không phạm pháp là được: "Lục cô nương, ngươi mua được căn nhà này là do Tôn Huân nợ nần cờ bạc rất nhiều, hắn mà không trả tiền thì sẽ bị chặt tay chặt chân. Hai phòng ở sân thứ hai và sân thứ ba của Tôn gia sẽ không bán nhà đâu."
Đây là sản nghiệp tổ tiên, bán đi chính là bại gia tử. Hơn nữa, sân thứ hai và sân thứ ba mỗi nhà đều có hơn hai mươi nhân khẩu, hai ngàn sáu trăm đồng không thể nào lay chuyển được họ. Vì số tiền này không mua nổi căn nhà rộng như vậy.
Lục Gia Hinh thấy không phải vấn đề: "Cổ đại ca, chỉ cần giá cả hợp lý, họ nhất định sẽ bán. Thôi, việc này bàn sau, chúng ta vẫn nên nói về chuyện làm sao quay lại Tứ Cửu thành đã."
Cổ Văn Phong nhìn nàng, nói: "Ngươi vừa không phải nói, để đồ vào giỏ rồi chúng ta đi nhờ xe tải về sao? Còn gì mà bàn nữa."
Lục Gia Hinh cười nói: "Cổ đại ca, Tiết Mậu đi nhờ xe tải về.
Tôi nghĩ ngươi đi theo giúp tôi một chuyến Bằng Thành."
Hắn ban đầu xin nghỉ hai tháng, hiện tại mới qua một tháng, cùng Lục Gia Hinh đi một chuyến Bằng Thành thì được, nhưng phải biết nguyên do.
Lục Gia Hinh cũng không giấu giếm hắn, nói rõ ý định của mình: "Tôi muốn chọn một bức họa đem đến Bằng Thành bán lấy tiền, tiền bán được dùng để kinh doanh."
Từ lúc nàng nói tranh chữ đồ sứ rất đáng giá, Cổ Văn Phong đã đoán nàng sẽ bán lấy tiền. Năm ngoái nhà nước đã thông qua luật bảo vệ văn vật, cấm tự ý mang văn vật ra nước ngoài. Nhưng văn vật là đồ cổ, còn đồ cổ chưa chắc đã là văn vật. Vì vậy, khi Lục Gia Hinh nói bán một bức họa lấy tiền, hắn không thấy có gì không đúng.
Cổ Văn Phong hỏi: "Ngươi không học lại thi đại học nữa sao?"
Ánh mắt Lục Gia Hinh tối sầm lại, nói: "Đại học nhất định phải thi, nhưng tình cảnh của tôi anh cũng biết. Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di vì muốn chiếm đoạt gia sản của nhà tôi, sẽ không để tôi có được tương lai tốt đẹp. Tôi muốn học lại bây giờ, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học bọn họ nhất định lại giở trò."
Cổ Văn Phong biết hoàn cảnh của nàng, cũng chính vì vậy mà rất bao dung với nàng: "Nếu ngươi lo lắng bọn họ lại hãm hại ngươi, lúc thi tốt nghiệp trung học hãy thuê hai người bảo vệ ngươi."
Lục Hồng Quân, người cha này thật sự quá không xứng đáng. Biết rõ vợ sau và con gái riêng hãm hại Lục Gia Hinh mà lại bỏ mặc, với tính cách của cô gái này, sau này Lục Hồng Quân sẽ hối hận.
Lục Gia Hinh tự giễu: "Chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm. Cổ đại ca, tôi không muốn sống trong lo lắng đề phòng. Hơn nữa tôi suýt mất mạng, thù này tôi nhất định phải báo."
Chỉ là hiện tại chưa thể hành động, phải để cho nàng có năng lực tự bảo vệ mình mới được. Nếu không, nếu Lục Hồng Quân ngã xuống, không ai che chở, không biết nàng sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Cổ Văn Phong hiểu rõ, cô gái này không học lại mà muốn kinh doanh là muốn khiến bản thân mạnh mẽ hơn. Hắn không khuyên Lục Gia Hinh buông bỏ thù hận, bởi vì nếu có người hãm hại hắn, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hơn nữa, hai mẹ con kia đã dám hãm hại người khác thì phải gánh chịu hậu quả.
Cổ Văn Phong chỉ nói một câu: "Đừng làm việc phạm pháp."
Lục Gia Hinh còn tưởng hắn sẽ khuyên mình, nghe vậy trên mặt lộ ra nụ cười: "Yên tâm đi, tôi sẽ quang minh chính đại trả thù, tuyệt đối không dùng thủ đoạn bẩn thỉu. Con đường tương lai của tôi còn dài, sẽ không để cho những người này phá hủy, bọn họ không xứng."
Cổ Văn Phong không hỏi nàng định dùng cách nào trả thù. Bất kể là cách nào, miễn không phạm pháp thì không có vấn đề. Hắn hỏi: "Lục cô nương, việc kinh doanh không dễ làm đâu. Phải, hai năm nay không ít người kiếm được tiền, nhưng cũng rất nhiều người thua lỗ."
Lục Gia Hinh không nói mình nhất định sẽ kiếm được tiền, nàng mỉm cười nói: "Trước đây tôi đã nói nhà họ Tôn có mật đạo, trong mật đạo cất giấu kho báu, Cổ đại ca anh không tin. Anh xem, chẳng phải chúng ta đã tìm được kho báu sao?"
Cổ Văn Phong không thể phản bác.
Đối với việc Lục Gia Hinh khăng khăng muốn đi Bằng Thành, Cổ Văn Phong rất khó hiểu, hỏi: "Tại sao lại muốn đi Bằng Thành mà không phải về Tứ Cửu Thành bán?"
Lục Gia Hinh thành thật trả lời: "Bằng Thành có rất nhiều thương nhân Hồng Kông, đồ cổ ở bên đó rất đáng giá. Hiện tại tôi không có vốn, không có cách nào khác mới phải bán bức họa, sau này nếu có cơ hội tôi sẽ chuộc lại. Vì vậy, người mua, tôi phải lựa chọn kỹ."
Cổ Văn Phong nói: "Lục cô nương, trước đây cô cũng đã nói, thời loạn lạc là thời hoàng kim của đồ cổ. Đồ vật bán ra ngoài chắc chắn sẽ tăng giá rất nhiều, đến lúc đó e là không mua lại được."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận