Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 473: Nhắc nhở (length: 7925)

"Bành, bành, bành..."
Lục Gia Hinh cùng Sư Tâm Ngữ đánh tennis, một trận xuống hai người mồ hôi đầm đìa. Sư Tâm Ngữ gần đây mỗi ngày đều luyện tập, kỹ thuật bóng cùng thể lực rõ ràng so với trước kia tốt hơn. Không chỉ có Lục Gia Hinh, mà Mỹ Đồng cùng Tông Thi Mộng đều là bại tướng dưới tay nàng.
Sư Tâm Ngữ ngồi xuống uống nước xong, vui vẻ nói: "Xem ra hơn nửa tháng luyện tập của ta rất có hiệu quả, còn phải tiếp tục luyện."
Tông Thi Mộng vừa cười vừa nói: "Đã thích thì luyện nhiều, tốt cho sức khỏe. Lễ đính hôn cũng là một việc tốn sức, sức khỏe kém một chút đều không chịu nổi."
Ngày đính hôn của Sư Tâm Ngữ đã định, ngày 12 tháng 12. Lễ đính hôn được tổ chức tại Singapore, mời Lục Gia Hinh cùng ba người kia.
Ba người đều đồng ý.
Sư Tâm Ngữ cười híp mắt nói: "Đào Dũng cũng nói vậy. Anh ấy bây giờ không làm gì cả chỉ bồi ta đánh cầu, hơn nửa tháng gầy năm cân, cảm giác so với trước kia đẹp trai hơn."
Đào Dũng đẹp trai, Lục Gia Hinh thật không thấy, chỉ có thể nói trong mắt người tình hóa Tây Thi.
Nói đến đây, Sư Tâm Ngữ nhìn về phía Lục Gia Hinh nói: "Gia Hinh, Nhiếp Trạm làm thế nào để giữ dáng? Từ khi quen đến giờ cũng hơn ba năm, cảm giác dáng người hắn vẫn luôn như thế, chưa từng thay đổi."
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Anh ấy sáng tối đều tập luyện, cường độ tương đối lớn. Hơn nữa có chuyên gia dinh dưỡng, những thứ dễ gây béo phì, không tốt cho sức khỏe anh ấy xưa nay không đụng đến."
Ở phương diện này nàng không bằng Nhiếp Trạm. Gặp đồ ăn mình thích, nàng sẽ không quản gì đến calo hay không, trước thỏa mãn vị giác đã rồi tính. Cũng vì thế, một khi không chú ý thì cân nặng lại tăng vọt.
Tông Thi Mộng nói: "Xem ra phải để ông xã nhà tôi học tập Nhiếp Trạm, năm nay béo lên mười cân, cứ tiếp tục béo như vậy không tốt cho sức khỏe."
Lục Gia Hinh nhớ đến những lời mình từng nói đùa, liền nói: "Chị Thi Mộng, chị để anh rể giảm béo, em sợ mẹ chồng cùng bà nội chồng chị lại nói chị đấy."
Trước kia theo Nhiếp Trạm gọi là anh Hồ và chị dâu, nhưng sau khi thân thiết với Tông Thi Mộng thì đổi gọi là anh và chị.
Tông Thi Mộng cười nói: "Không đâu. Họ rất quan tâm sức khỏe của anh ấy, trước đó tôi nói anh ấy mỡ máu hơi cao, họ lo lắng lắm, bắt tôi phải để ý đến chế độ ăn uống của anh."
Lục Gia Hinh bĩu môi nói: "Mẹ chồng và bà nội chồng chị đúng là hai tiêu chuẩn. Chị muốn giảm béo, họ lại nói mập mạp là phúc khí, không cho chị giảm; đến lượt anh Chí Phong thì lại phải giám sát anh ấy giảm cân." Đây chính là cái khổ của việc sống chung với người lớn, cái gì cũng thích quản, hơn nữa lại luôn thích dùng lối suy nghĩ cũ để áp đặt lên mình. May mà nàng không có nỗi khổ này, dù kết hôn cũng chỉ có nàng và Nhiếp Trạm, sẽ không sống chung với người lớn.
Mỹ Đồng hừ lạnh một tiếng nói: "Đâu chỉ mẹ chồng với bà nội chồng cô ấy, cái xã hội này đối với đàn ông và đàn bà luôn có hai tiêu chuẩn khác nhau. Đàn ông có vợ mà ra ngoài tìm bồ nhí, người ta lại khen là có bản lĩnh; đàn bà mà sau khi cưới tìm người tình, thì bị coi là hư hỏng, lăng loàn."
Lục Gia Hinh thấy cô đầy phẫn nộ, kinh ngạc hỏi: "Sao thế, có ai gặp chuyện gì à?"
Mỹ Đồng buồn bã nói: "Là chị họ tôi. Anh rể tôi từ khi cưới đến giờ không biết đã bao nhiêu cô bồ nhí, chẳng ai nói anh ta sai, dì tôi còn khuyên chị ấy nên nghĩ thoáng ra. Chị ấy chỉ qua lại với một người bạn, bị nhà chồng phát hiện, không những bị mắng chửi thậm tệ mà còn bị đuổi ra khỏi nhà."
"Nhà chồng mắng chửi thì thôi đi, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng thấy chị ấy mất mặt, không cho chị ấy về. Tại sao đàn ông có thể ve vãn bên ngoài, còn phụ nữ tìm người để giải khuây lại là hư hỏng?"
Lục Gia Hinh chú ý điểm khác lạ: "Làm sao ngươi biết nhà mẹ đẻ không cho nàng vào cửa?"
Tại Mỹ Đồng nói: "Nàng không có chỗ đi, liền đến chỗ ta ở. Phòng ta nhỏ, phòng còn lại cũng cho thuê rồi, nàng không có cách nào chỉ có thể đi nhà bạn ở nhờ."
Sư Tâm Ngữ không hiểu: "Tại sao lại ở nhà người khác, mà không phải ở khách sạn."
Nàng không thích đi nhà khác ở, một là mình không tiện, hai là quấy rầy người ta, cho nên tình nguyện ở khách sạn.
Tại Mỹ Đồng có chút bất đắc dĩ: "Nàng ngày thường tiêu xài hoang phí, bị đuổi ra ngoài sau thẻ không dùng được, con cũng ở nhà chồng, cái gì cũng không có."
"Tài sản đứng tên nàng thì sao?"
"Không có, nàng không có tài sản nào đứng tên mình cả."
Tông Thi Mộng nghi hoặc hỏi: "Lúc cưới nhà chồng sẽ cho sính lễ, nhà mẹ đẻ cũng sẽ cho của hồi môn, những thứ này đâu?"
Lúc nàng kết hôn nhà chồng cho 16 triệu sính lễ, nhà mẹ đẻ cho 5.8 triệu của hồi môn, những thứ này đều thuộc về cá nhân nàng.
"Cho chứ, cho hơn 3 triệu của hồi môn, đều bị nàng tiêu hết."
Lục Gia Hinh hỏi: "Tiêu cho mình, hay là cho đàn ông tiêu?"
Cái này Tại Mỹ Đồng cũng không rõ.
Lục Gia Hinh đoán biểu tỷ nàng hẳn là tiêu hết tiền cho đàn ông, phụ nữ như vậy không đáng thương: "Có thể không tiêu tiền của đàn ông đã tốt, đằng này mình không kiếm tiền còn đập tiền vào đàn ông, quá ngu."
Tông Thi Mộng cũng thấy người như vậy không đáng thương, thế là chuyển chủ đề sang cổ phiếu. Cổ phiếu đang lên giá tốt quá, tiền riêng của nàng cũng dồn hết vào mua cổ phiếu. Đầu năm nàng mua ba cổ phiếu, một con tăng gấp ba lần, một con tăng gấp đôi, con còn lại cũng tăng ít nhất 70%.
Sư Tâm Ngữ nghe xong buột miệng: "Thi Mộng tỷ, thật hâm mộ ngươi! Tôi mua năm cổ phiếu, con tăng nhiều nhất mới 130%, con ít nhất cũng tăng 40%."
Tại Mỹ Đồng chen vào: "Phải ghen tị với tôi mới đúng chứ, tôi còn chưa mua. Lúc bán mấy túi xách hàng hiệu, quần áo giày dép tôi cũng có nghĩ đến mua cổ phiếu, nhưng tôi lại lo cổ phiếu rớt giá thì không mua được nhà."
Lục Gia Hinh cười nói: "Mỹ Đồng tỷ, chúng tôi đều dùng tiền nhàn rỗi mua cổ phiếu, rớt giá cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Cô mua nhà là cần thiết, nhỡ cổ phiếu rớt giá cô không mua được nhà, vậy thì phải ngày ngày chịu đựng người đồng nghiệp kỳ quặc kia của cô."
"Ban đêm ngủ không ngon, ban ngày đi làm sẽ không có tinh thần, trạng thái làm việc không tốt làm sao có thành tích tốt được? Sau này còn thăng chức tăng lương kiểu gì?"
Tại Mỹ Đồng cười: "Gia Hinh, cô đúng là một bà chủ đạt chuẩn."
Quan hệ có thì không dùng là đồ ngốc, vào công ty chưa lâu mọi người ở cấp cao đều biết tình cảm của nàng và Lục Gia Hinh như chị em. Nên vào công ty không ai dám gây khó dễ cho nàng, chuyển chính thức cũng rất thuận lợi.
Sư Tâm Ngữ tò mò hỏi: "Gia Hinh, cổ phiếu của cô tăng bao nhiêu?"
Tông Thi Mộng cười: "Hỏi sai rồi, phải hỏi Gia Hinh tổng cộng kiếm được bao nhiêu. Gia Hinh, cô kiếm được bao nhiêu, cô có biết không?"
Cổ phiếu đã bán hết, Lục Gia Hinh đương nhiên biết kiếm được bao nhiêu: "Kiếm 7688 vạn."
Nàng bỏ đi đơn vị tệ là Nhân dân tệ, như vậy sẽ khiến người ta nghĩ là hơn 79 triệu đô la Hồng Kông. Số tiền này rất nhiều người giàu ở Cảng Thành đều kiếm được, không có gì đáng nói. Cố tình nói chính xác đến vạn, là để dẫn đến câu nói tiếp theo.
Sư Tâm Ngữ mắt tròn mắt dẹt, lại nhiều như vậy, toàn bộ tài sản của nàng cộng lại cũng mới 4 triệu. So với Gia Hinh, hu hu, nàng đúng là người nghèo.
Tại Mỹ Đồng cũng hâm mộ không thôi. Gia Hinh có vốn liếng như vậy, trưởng bối nhà họ Nhiếp mới đến cửa xin lỗi, không như nàng, nhà họ Phù và nhà mẹ đẻ đều cho rằng nàng hủy hôn sau này sẽ hối hận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận