Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 114: Nhân tính (length: 9207)

Lục Gia Hinh liền đứng dậy, đến sân thấy Tiểu Thu đang bận bịu nấu nướng trong bếp, nàng thắc mắc hỏi: "Sao ngươi lại nấu cơm, Tiết Mậu đâu?"
Tiểu Thu đáp: "Thẩm dì đi đón Cường Cường với Tiểu Phượng, Mậu ca với Tiểu Tiểu tỷ đi lấy xửng hấp."
Tiết Mậu làm bánh rán trái cây rất ngon, Tiểu Thu làm bánh bao màn thầu và hoành thánh cũng rất khéo. Mấy nhà trong ngõ lười nấu điểm tâm, toàn đến quán của họ ăn hoặc mua về nhà. Chỉ là bọn họ muốn làm nhiều cũng không được, hàng hóa bị hạn chế.
Lục Gia Hinh nói: "Không phải đã bảo các ngươi đừng làm nhiều thế sao, mệt lắm!"
Kiếm được tiền, Tiểu Thu không thấy mệt mỏi chút nào: "Tiểu cô, giờ trời lạnh đồ ăn để được. Bánh Hỗn Độn và sủi cảo chúng ta làm sẵn buổi tối, sáng hôm sau chỉ việc mang đi luộc là được."
Lục Gia Hinh không muốn họ vất vả như vậy, nhưng họ đã quyết tâm thì nàng cũng không thể ngăn cản: "Các ngươi muốn kiếm tiền ta không phản đối, nhưng yêu cầu của ta các ngươi nhất định phải hoàn thành."
Tiểu Thu học hết cấp hai nhưng chữ viết rất xấu, Lục Gia Hinh yêu cầu nàng mỗi ngày phải luyện chữ. Tiền Tiểu Tiểu với Tiết Mậu học còn kém hơn, một người học hết tiểu học, một người chưa từng đến trường, chỉ biết vài chữ. Mà mấy chữ đó cũng là do Lục Gia Hinh bắt học.
"Tiểu cô yên tâm, ngày nào chúng ta cũng đọc sách luyện chữ."
Buổi tối ăn cơm xong, Mã Lệ Lệ nói: "Gia Hinh, ta với mấy đứa nhỏ ở chỗ ngươi cũng lâu rồi, hàng xóm bắt đầu xì xào bàn tán. Bên kia ta đã dọn dẹp xong, cuối tuần ta sẽ chuyển qua đó."
Lục Gia Hinh đoán nàng vì chuyện chiều nay nên muốn chuyển đi, mà sau chuyện này nàng cũng không tiện giữ lại, nhưng vẫn khách sáo hỏi một câu: "Chuyển đi rồi, ngươi phải đi làm, ai đưa đón bọn nhỏ?"
Mã Lệ Lệ nói buổi sáng nàng có thể tự đưa, chiều tan học không kịp thì nhờ đồng nghiệp giúp.
"Có người đón là tốt rồi."
Hôm sau, Lục Gia Hinh uống thuốc xong, đến quầy bán quà vặt gọi điện cho Lục Gia Quang, biết anh ở đơn vị rảnh rỗi bèn bảo anh đến đó.
Lục Gia Quang rót cho nàng chén nước, rồi ngồi xuống hỏi: "Chuyện gì mà không nói qua điện thoại được, phải đến tận đơn vị?"
Lục Gia Hinh kể chuyện nhà họ Mã, sau đó nhíu mày nói: "Đại ca, em luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Em nhớ Ngũ ca từng nói, thúc bá nhà Ngũ tẩu rất ham tài sản của nhà họ, nhất là đại bá còn muốn con trai mình kế nhiệm vị trí của ba nàng, nên tình cảm anh em ba người rất xấu. Với tình huống này, họ thật sự sẽ cho cháu trai vay nhiều tiền như vậy để làm ăn sao?"
Nghĩ lại cũng thấy vô lý, trừ khi muốn nhận đứa bé làm con nuôi, nhưng nếu muốn nhận con nuôi thì đâu cần đợi đến bây giờ. Hơn nữa, cả vợ chồng Mã đại tỷ đều đồng ý thì lại càng khó tin.
Lục Gia Quang biến sắc: "Nàng ta bị làm sao vậy, lại định vay tiền ngươi để bù lỗ cho nhà mẹ đẻ?"
Lục Gia Hinh nói: "Em từ chối rồi."
Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Em đoán chắc là Ngũ ca đã nói với nàng ta, nàng ta biết em kiếm được bao nhiêu nên nghĩ ba ngàn không nhiều lắm, sẽ cho nàng ta vay."
Làm hai mươi nghìn đôi giày, trừ mọi chi phí, mỗi đôi lãi trung bình khoảng ba mươi. Tuy tiền dày phải đợi giao hàng mới nhận được, nhưng nàng đã có hai mươi nghìn tiền đặt cọc trong tay. Nói đúng ra, ba ngàn đồng với nàng là số tiền nhỏ.
Lục Gia Quang rất tức giận, nói: "Ba ngàn không nhiều? Vợ chồng họ cưới nhau bảy năm mới tích cóp được hơn hai ngàn."
Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Cho dù Ngũ ca mở miệng cũng không được cho vay, nếu không sau này có chuyện gì họ cũng sẽ tìm đến ngươi."
Gia Kiệt mua nhà thiếu tiền, Gia Hinh chủ động cho vay, anh em giúp đỡ nhau là chuyện tốt.
Có thể nhà họ Mã tính là cái gì, nhà bọn họ thủng lỗ dựa vào cái gì mà bắt Hinh Hinh giúp đỡ lấp liếm.
Lục Gia Hinh vừa cười vừa nói: "Ngũ ca không ngốc, làm sao có thể vô cớ gánh ba ngàn nợ bên ngoài! Đại ca, anh xem có thể hay không tìm người dò hỏi dưới, xem tiền này là thật cho vay hay là một cái bẫy."
Lục Gia Quang cũng nghi ngờ đây là bọn họ tìm Lục Gia Hinh đòi tiền lấy cớ, dù nàng không nhắc tới, mình cũng sẽ phái người đi thăm dò.
Nhìn nàng khí sắc tốt hơn so với lúc vừa về, Lục Gia Quang hỏi: "Ta nhớ hôm qua em nên đi tái khám, đi chưa?"
Trên mặt Lục Gia Hinh hiện ra nụ cười rạng rỡ, đại ca bận rộn như vậy còn nhớ rõ thời gian tái khám của nàng, thật sự quá có tâm: "Đi rồi, bác sĩ nói vết thương của em hồi phục tốt hơn mong đợi. Em nghĩ, hẳn là do mỗi ngày kiên trì luyện Bát Đoàn Cẩm."
Lục Gia Quang quan tâm nàng như vậy, tự nhiên biết nàng cùng Tiền sư phụ học Bát Đoàn Cẩm, chỉ là trước kia đối với việc Bát Đoàn Cẩm có thể rèn luyện sức khỏe bán tín bán nghi: "Cái này Bát Đoàn Cẩm thật sự hiệu quả như vậy sao?"
Lục Gia Hinh mỉm cười: "Đại ca muốn học không?"
Lục Gia Quang thật đúng là muốn học, chỉ là hắn quá bận không có thời gian. Giống như bây giờ, vốn định cùng Lục Gia Hinh nói chuyện, kết quả một cuộc điện thoại gọi đến lại phải đến chỗ lãnh đạo báo cáo công việc.
Qua hai ngày, Lục Gia Quang gọi điện thoại cho Lục Gia Hinh nói chuyện này: "Bố mẹ và cháu trai của Ngũ tẩu em quả thật có đến vay tiền nói muốn làm ăn, nhưng mà bị từ chối."
Lục Gia Hinh tức đến bật cười, mấy người này không biết xấu hổ, lại thật sự tính kế nàng.
Giọng Lục Gia Quang có chút trầm thấp: "Nghiêm Phương nhìn trúng một tòa nhà, hắn muốn mua tòa nhà đó cho Nghiêm Cát Tường, nói đây là cho con trai chỗ dựa. Tòa nhà đó sáu ngàn tám, vợ chồng nhà Mã chỉ có hơn ba ngàn, vợ chồng Nghiêm Phương không muốn bỏ tiền, cho nên còn thiếu một khoản lớn mới đủ mua. Ban đầu, bọn họ muốn để Ngũ tẩu em chuyển tiền cho họ mua nhà trước, nhưng không ngờ Ngũ tẩu em nhanh chân hơn. Họ nghe nói em kiếm được nhiều tiền, liền nhắm vào em."
Lúc nghe được tin này, hắn vô cùng tức giận. Việc muội muội có một, hai vạn tiết kiệm rất nhiều người biết, phòng ngừa có người tìm Gia Hinh vay tiền, con bé này vì ngại nên cố ý nói tiền đều ở chỗ hắn! Không ngờ cuối cùng lại là Mã Lệ Lệ tính kế muội muội mình.
Lục Gia Hinh trầm mặc nói: "Đại ca, việc này trước đừng nói cho Ngũ ca."
Lục Gia Quang cho rằng nàng lo lắng chuyện làm ăn bên kia, sợ Lục Gia Kiệt vì chuyện nhà mà phân tâm mắc sai lầm. Nhưng hắn lại cảm thấy, nếu một người đàn ông ngay cả chuyện nhỏ này cũng không xử lý tốt mà rối trí, vậy thì quá vô dụng: "Phải nói cho hắn biết, nếu không Ngũ tẩu em sẽ đi vay người khác."
Lục Gia Hinh nói: "Em muốn xem nàng có thể vì nhà mẹ đẻ mà đi vay nợ, không màng đến Ngũ ca cùng Cường Cường, Tiểu Phượng hay không."
Lục Gia Quang không đồng ý cách làm này của nàng: "Ba ngàn đồng không phải số nhỏ. Nếu nàng ta đi vay, cuối cùng trả nợ chính là Ngũ ca em. Một khoản lớn như vậy, hắn phải mất ba năm mới trả hết. Việc này em không cần lo, ta sẽ nói."
Lục Gia Hinh trầm mặc nói: "Đại ca, Ngũ ca có nói cho anh lô hàng giày này lời bao nhiêu không?"
Lục Gia Quang ừ một tiếng nói: "Có nói, vụ này có thể kiếm khoảng sáu mươi vạn. Em thu tiền đặt cọc hai trăm ngàn, tiền hàng còn lại hơn năm trăm ngàn. Hắn còn lo Tô Hạc Nguyên sẽ quỵt tiền, nên chuẩn bị khi giao lô hàng đầu tiên sẽ đòi tiền."
"Đại ca, anh có nói chuyện này cho Đại tẩu chưa?"
Lục Gia Quang nói: "Vợ anh trước đó lo lắng em tuổi còn nhỏ không có kinh nghiệm sẽ bị lừa, anh nói em không bị lừa, còn kiếm được một chút."
Về phần kiếm được bao nhiêu thì không nói. Không phải không tin tưởng vợ, mà là một khoản tiền lớn như vậy hắn cảm thấy càng ít người biết càng tốt.
Lục Gia Hinh nói: "Anh Năm chắc chắn nói với chị Năm rồi. Chị ấy nghĩ ta kiếm được 500, 600 ngàn, mượn ba ngàn mà thôi ta nhất định sẽ đồng ý."
Nói đến đây, nàng ngừng lại: "Lần trước hắn không giữ mồm giữ miệng, đem chuyện ta có tòa nhà lớn nói cho bác Hai cùng bác gái Hai, bọn họ chạy tới Tứ Cửu thành định chiếm nhà của ta. Giờ lại làm trò này, ta nghĩ nên cho hắn một bài học."
Lục Gia Quang cảm thấy bài học này hơi đắt.
Lục Gia Hinh hừ lạnh một tiếng: "Ba năm trăm làm sao đau được, chỉ có số tiền lớn hắn mới thấy đau, mới nhớ lâu được."
Như thế này mà vẫn không nhớ lâu được thì chỉ có thể nói đó là kẻ ngu không thể cứu chữa. Nhưng mà có hai chuyện này, sau này có việc nàng không dám gọi Lục Gia Kiệt giúp nữa.
Có độc giả nói cách xử lý trước đây có vấn đề, ta nghĩ lại kịch bản này quả thật có lỗ hổng. Nữ chính hiện tại có tiền có quyền, không nên còn nhiều lo lắng như trước.
114..
Bạn cần đăng nhập để bình luận