Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 241: Mới người giám hộ (length: 7913)

Đinh Tĩnh vừa ký tên, Lục Hồng Quân liền đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn. Cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn trong tay, tâm tình của hắn rất phức tạp. Vốn tưởng rằng có thể cùng Đinh Tĩnh đầu bạc răng long, lại không ngờ rơi vào kết cục như thế này.
Lục Gia Quang nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn, tối hôm đó liền đi bưu điện gọi điện thoại cho Lục Gia Hinh: "Ly hôn rồi, ta cùng tam thúc đi cục dân chính."
Lục Gia Hinh nghe được tin tức này, tâm tình cũng không tệ lắm, hai nguyện vọng của nguyên thân đã hoàn thành một cái, hơn ba tháng nữa nguyện vọng còn lại cũng sẽ hoàn thành.
Lục Gia Quang hỏi: "Tô Hạc Nguyên nói, ngươi góp hai triệu đô la Hồng Kông cho trong nước, có phải ngươi đưa hết tiền tiết kiệm của mình ra góp không?"
Lục Gia Hinh nói: "Đây là tiền bà ngoại cho ta, ta không muốn, nên đem góp. Đại ca, ta hứa chuyện gì sẽ không nuốt lời, sau này mỗi tháng sẽ cho hắn tiền dưỡng lão."
Chuyện quyên góp, Tô Hạc Nguyên cho rằng không cần thiết giấu giếm người nhà họ Lục. Không nói cho Lục Gia Kiệt là vì hắn không tin tưởng, nhưng Lục Gia Quang thì khác.
Lục Gia Quang biết trong lòng nàng có khúc mắc, cười nói: "Không sao, tam thúc có tiền tiết kiệm và tiền hưu, tiền thuốc men cũng có thể thanh toán toàn bộ."
Lục Hồng Quân là cán bộ hưu trí, tiền thuốc men cơ bản đều có thể thanh toán. Nhưng mà nếu tuổi cao cần người chăm sóc lại còn phải thường xuyên uống thuốc, thì chi tiêu sẽ khá lớn.
Lục Gia Hinh ừ một tiếng nói: "Đại ca, ta còn phải ôn tập, không có việc gì thì cúp máy đây."
Lục Gia Quang vốn định nói với nàng chuyện của Lục Gia Kiệt, thấy nàng muốn ôn tập liền lập tức đồng ý, cũng quyết định trước kỳ thi toàn quốc sẽ không làm phiền nàng.
Thứ bảy Lục Gia Hinh gọi Diêm Nghị Hoa, dẫn theo Tô Hạc Nguyên đến nhà họ Cố. Từ thứ hai đến thứ sáu nàng phải đi học, chỉ có cuối tuần mới rảnh.
Cố Tú Tú nhận điện thoại của nàng, cũng gọi luật sư Bách đến. Đối với việc nàng muốn thay đổi quyền nuôi dưỡng, luật sư Bách cảm thấy có uẩn khúc. Nhưng mà Cố Tú Tú không nói, mà chuyện này cũng không liên quan đến vấn đề thừa kế tài sản, nên hắn cũng không hỏi nhiều.
Dưới sự chứng kiến của luật sư hai bên, chuyện này rất nhanh chóng được hoàn tất. Ký xong, Lục Gia Hinh và mọi người rời đi, luật sư Bách ở lại cùng Cố Tú Tú vào phòng riêng, chắc hẳn là có chuyện riêng cần bàn giao.
Diêm Nghị Hoa nói với Lục Gia Hinh: "Thứ hai tôi sẽ làm đơn lên tòa án."
"Cần ta và Tô đại ca đi cùng không?"
"Không cần." Diêm Nghị Hoa nói. Ba bên đều đồng ý, không có tranh chấp, hắn đi một chuyến là được, người trong cuộc không cần phải có mặt.
Diêm Nghị Hoa nộp đơn, nhưng mà việc này cần phải xếp hàng chờ. Lục Gia Hinh vốn tưởng nhà họ Hà sẽ có động tĩnh, không ngờ nửa tháng sau đơn xin thay đổi quyền giám hộ thành công, nhà họ Hà cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Lục Gia Hinh tuy thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi thêm, quyền giám hộ thay đổi không còn lo lắng gì nữa là được, điều đáng tiếc duy nhất chính là quyền nuôi dưỡng Cố Hải Phàm không thể thay đổi. Không còn cách nào, Cố Tú Tú không đồng ý, Cố Hải Phàm cũng không vui.
Mọi chuyện hoàn tất, Tô Hạc Nguyên cười nói: "Bây giờ ta là người giám hộ của ngươi, sau này không thể giống như trước gọi ta là Tô đại ca nữa, cứ như Hạc Minh mà gọi ta là ca."
"Ca..."
Tô Hạc Nguyên lên tiếng đáp lại.
Giữa tháng ba, Tiền Tiểu Tiểu trở về.
Lục Gia Hinh nhìn thấy Tiền Tiểu Tiểu thì giật mình kêu lên, khuôn mặt tròn trịa nay lại biến thành mặt trái xoan: "Ngươi làm sao vậy? Tiền sư phụ không cho ngươi ăn cơm, ngày nào cũng để ngươi bị đói à?"
Tiền Tiểu Tiểu rất oán trách nói: "Ông nội ta bệnh cũ tái phát, thầy thuốc dặn không cho phép hút thuốc uống rượu. Ông không chịu, ta liền đem những thứ đó giấu đi. Ông ấy tức giận lắm, nói trừ phi ta không ăn thịt, nếu không thì không có tư cách ngăn cản ông ấy hút thuốc uống rượu."
Lục Gia Hinh vừa buồn cười vừa tức, hai ông cháu này thật sự là đấu trí đấu dũng: "Vậy là dạo này ngươi chưa ăn thịt à?"
Tiền Tiểu Tiểu sờ mặt, nói giọng uể oải: "Cũng không hẳn, để ông ấy không hút thuốc uống rượu, ta nửa tháng nay chẳng đụng đến đồ mặn. Hinh Tỷ, không biết hôm nay ta có thể ăn uống thoải mái không!"
Vì sức khỏe lão đầu tử, nàng đã hy sinh quá lớn.
Lục Gia Hinh dứt khoát cự tuyệt: "Ngươi nửa tháng không ăn thịt, bây giờ ăn cá thịt chắc chắn tiêu chảy. Chờ chút nữa a di sẽ nấu cháo thịt nạc cho ngươi, thức ăn xào cũng cho thêm chút thịt. Đợi dạ dày quen dần, sẽ mua gà quay với vịt quay cho ngươi ăn."
Gà quay với vịt quay là món khoái khẩu của Tiền Tiểu Tiểu, nàng ôm lấy Lục Gia Hinh mừng rỡ: "Vẫn là Hinh Tỷ tốt nhất, ông nội ta đúng là ác ma. Rõ ràng là ông ấy không cho phép ta ăn mặn, còn cố tình ăn thịt kho tàu uống canh cá trước mặt ta, tức chết ta rồi. Sau này ông ấy nằm liệt giường không động đậy được, ta cũng phải cầm gà quay hoặc thịt kho tàu ra cạnh ông ấy ăn cho ông ấy thèm chảy nước miếng."
Lục Gia Hinh cười ha hả, cảm thấy hai ông cháu đều dở hơi.
Ăn xong bát bánh sủi cảo nhân tam tiên, Tiền Tiểu Tiểu tiếc nuối nói: "Hinh Tỷ, Lan Thảo của chúng ta bán rẻ quá. Nếu tự mình chở đến Xuân Thành bán, ít nhất cũng được ba triệu."
Lục Gia Hinh không thấy tiếc, nàng nói: "Lãi hơn mười lần là đủ rồi. Làm người không thể quá tham lam, tham quá sẽ mất cả chì lẫn chài."
Tiền Tiểu Tiểu đồng tình với lời này, nàng nói: "Ta cùng ông nội về quê một chuyến. Thấy chúng ta ăn mặc chỉnh tề, người trong thôn đều đồn chúng ta phát tài. Ngươi đoán xem sao? Chiều hôm sau mẹ ruột ta đến nhà đòi tiền dưỡng lão. Bà ấy mới chưa đến bốn mươi tuổi, đòi tiền dưỡng lão gì chứ. Vả lại ở nông thôn con gái không có trách nhiệm nuôi bố mẹ, huống chi bà ấy tái giá rồi cũng chẳng quan tâm đến ta."
"Sau đó thì sao?"
Tiền Tiểu Tiểu khinh thường nói: "Ta đuổi bà ấy đi. Sau đó mẹ ta nói với ta, con trai bà ấy chọn được vợ, nhưng nhà gái đòi sính lễ nhiều quá họ không lo được. Thật nực cười, con trai bà ấy không lấy được vợ thì liên quan gì đến ta? Muốn ta chịu thiệt, nằm mơ."
"Ngay cả em trai ruột của ta sau này cưới vợ ta cũng không lo. Không lấy được vợ là do bản thân nó không nên thân, chẳng liên quan gì đến ta."
Nàng được ông nuôi lớn, sau này sẽ phụng dưỡng ông. Bố và mẹ kế nàng cũng sẽ hiếu kính, nhưng việc dưỡng lão là của em trai em gái nàng, không liên quan đến nàng. Đương nhiên, mẹ kế nàng cũng nói vậy, bảo sau này không cần nàng dưỡng lão, tự lo cho mình là được rồi.
Lục Gia Hinh cười nói: "Ông nội ngươi mua đất xây nhà ở Bằng Thành rồi, sau này có thể cần ngươi chăm sóc, nhưng không cần ngươi dưỡng lão."
Nói đến chuyện mua đất xây nhà, Tiền Tiểu Tiểu nói: "Chuyện mua đất xây nhà ở Bằng Thành, ta lỡ miệng nói ra. Bố ta biết chuyện, liền muốn ông nội ta ở nhà cũ xây cho em trai ta một căn nhà, kết quả bị ông nội ta mắng cho một trận."
Thực ra lúc đầu Tiền sư phụ cũng định vậy, nhưng Lục Gia Hinh nói nhà cửa ở Bằng Thành sau này sẽ rất đáng giá. Lục Gia Hinh giỏi giang như vậy, đã cho ông lời khuyên, nếu không nghe mà gặp khó khăn cũng là đáng đời. Chỉ là không thể nói lý do này cho con trai, nên ông mới mắng cho nó một trận.
Lục Gia Hinh vui vẻ nói: "Nếu ông nội ngươi không lớn tuổi, ta thật muốn giữ ông ấy lại bên cạnh."
Tiền Tiểu Tiểu vội vàng xua tay nói: "Sức khỏe ông ấy yếu, thầy thuốc dặn không thể đi lại nhiều, hiện tại đang tịnh dưỡng, sau khi mọi việc xong xuôi sẽ đến cố đô giúp ngươi trông coi cửa hàng."
Lục Gia Hinh chưa từng gặp lão Tôn Đầu, nếu Tiền sư phụ có thể đến trông coi thì nàng cũng yên tâm.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận