Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu

Trùng Sinh 1983: Từ Đoạt Lại Gia Sản Bắt Đầu - Chương 138: Tiệm đồ cổ định ra (length: 7959)

Chủ nhật, ứng lời Lục Gia Hinh mời, Lục Gia Quang mang theo ba chị em Lục An đến ăn cơm. Vương Hiểu Khiết hôm qua trực ca đêm nên giờ đang ở nhà ngủ bù, Lục Bình bận học không về được. Thấy mọi người đang làm sủi cảo, Lục Gia Quang rửa tay xắn tay áo lên định làm cùng.
Lục Gia Hinh nói: "Đại ca, anh đừng làm vội, em có việc muốn bàn với anh."
Nghe vậy, hắn biết việc này không thể để bọn trẻ biết, bèn buông tay áo xuống đi theo Lục Gia Hinh vào thư phòng. Hắn từng đến đây rồi, nhưng giờ nó đã thay đổi nhiều. Có thêm một cái kệ đồ cổ, trên kệ bày rất nhiều sách; trên tường bên phải bàn đọc sách treo một bức tranh mỹ nữ; gần cửa sổ có cái bàn bày một cái lư hương ba chân. Mà trên bàn, giá bút, ống bút, đồ rửa bút… tất cả đều là đồ sứ thời Nguyên Thanh Hoa.
Lục Gia Quang hỏi: "Đây đều là em tìm được ở chợ đồ cổ à?"
Lục Gia Hinh ừ một tiếng: "Vâng, em thấy đẹp nên mua. Đại ca thấy em bày biện thế này có được không?"
Bây giờ tiền còn chưa đủ, sau này có tiền sẽ đổi hết thành đồ thật, đồ dùng trong nhà cũng sẽ đổi thành gỗ hoàng hoa lê hoặc gỗ tử đàn, cổ kính có vận vị.
Lục Gia Quang thấy rất lịch sự tao nhã, sau khi ngồi xuống, hắn hỏi: "Em định sau này hàng ở tiệm quần áo đều nhập từ Dương Thành, rồi gửi về Tứ Cửu thành bán à?"
Lục Gia Hinh lắc đầu: "Không phải. Anh đang trong thời kỳ mấu chốt, em sao có thể kéo chân anh được."
Lục Gia Quang rất mừng, vẫn là em gái hiểu chuyện: "Gia Kiệt nói nhập hàng trực tiếp từ Dương Thành lãi ít nhất gấp đôi, có thật không?"
Lục Gia Hinh gật đầu: "Không chỉ vậy, chọn được hàng tốt thì lãi gấp hai ba lần cũng không phải vấn đề. Đại ca, em biết bây giờ nhiều người lợi dụng chức vụ mưu tư lợi. Những người có chỗ dựa hoặc không muốn thăng chức thì không sao, nhưng anh còn trẻ, còn có thể tiến xa, đừng vì cái nhỏ mà mất cái lớn."
Lục Gia Quang dở khóc dở cười: "Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Các em gửi hàng bằng tàu hoả về Tứ Cửu thành, chỉ cần làm đúng quy định, đóng đủ phí vận chuyển thì sẽ không ảnh hưởng đến anh."
"Thật sao?"
Lục Gia Quang nói: "Đương nhiên là thật, anh không thể lấy tiền đồ của mình ra đùa được. Khoảng thời gian này đừng làm vội, đợi mấy hôm nữa mọi chuyện ngã ngũ đã."
Nhờ Tam thúc giúp đỡ, khả năng thắng của hắn ngang ngửa với người kia. Hắn cũng sợ phiền phức nên đã từ chối lời đề nghị của Lục Gia Kiệt.
Vì chuyện của Gia Hinh trước đó, Lục Gia Quang sợ hắn nhiều chuyện nói ra nên cũng không nói rõ nguyên nhân.
Lục Gia Hinh tỏ vẻ đã hiểu, rồi nói: "Đại ca, em muốn mở một tiệm đồ cổ ở cố đô. Chỉ là em ở đó không có quan hệ, sợ mở tiệm sẽ bị người ta chèn ép."
Lục Gia Quang không ngờ nàng lại có ý định này, nói: "Mở tiệm đồ cổ cần không ít tiền, tiền em có đủ không?"
Lục Gia Hinh cười: "Vốn thì có, sau khi mở hàng hẳn là cũng xoay sở được. Nếu gặp bảo vật hiếm mà không mua nổi thì có thể làm trung gian, giới thiệu người mua để hưởng hoa hồng. Mà đây mới chỉ là dự định ban đầu của em, có thành hay không còn phải xem vận may."
Chuyện làm ăn buôn bán, kiếm nhiều tiền phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa.
Lục Gia Quang biết tính nàng, đã mở miệng thì khuyên không được: "Anh sẽ nói với lão Lý một tiếng. Nhưng có làm được hay không còn phải xem bản lĩnh của chưởng quỹ."
Lục Gia Hinh nói đã hiểu: "Đại ca, tiệm đồ cổ này em cho anh ba thành cổ phần. Nhưng mà buôn bán đồ cổ có câu ba năm không mở hàng, mở hàng ăn ba năm, nên phải đợi có lãi mới chia được."
Lục Gia Quang xụ mặt: "Anh mà lấy cổ phần của em thì còn ra thể thống gì?"
Lục Gia Hinh nói: "Đại ca, thân anh em dứt khoát vẫn hơn… Cửa hàng nếu có rắc rối thì phải nhờ ông Lý ra mặt giúp đỡ, chứ đâu thể nào cứ nhờ người ta giúp không? Không thể nào mình được lợi mà người ta nợ ân tình, chuyện không phải làm như vậy. Coi như ngươi không để ý, lâu dài chị dâu cũng sẽ có ý kiến."
Lục Gia Quang thần sắc hơi dừng lại, giọng điệu trầm thấp hỏi: "Mấy điều này ngươi học được từ đâu?"
Lục Gia Hinh cúi đầu nhẹ nói: "Hơn một tháng ở cố đô ta đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Ngươi thương ta che chở ta, là may mắn của ta, nhưng ta cũng không thể mãi dựa dẫm. Tình cảm là thứ tương hỗ, ngươi vì ta suy nghĩ, ta cũng phải lo lắng cho ngươi."
"Lục Bình sắp tốt nghiệp đại học, sau này nói không chừng muốn thi nghiên cứu sinh; Lục An sang năm cũng thi tốt nghiệp, với thành tích của hắn thì thi đại học rất khó, đến lúc đó dù đi làm hay làm ăn cũng cần tiền; Lục Chương cùng Trân Trân học hành tiêu xài cũng không ít. Bác cả và bác gái tuổi cao sức yếu, năm ngoái bác cả khám bệnh đã tốn hơn ba trăm. Cái nào cũng cần tiền, ngươi và chị dâu áp lực lớn như vậy, ta cũng muốn giúp chia sẻ phần nào."
Lục Gia Quang bất đắc dĩ nói: "Những điều này không phải ngươi nên quan tâm."
Lục Gia Hinh vẫn cảm thấy tình cảm là lẫn nhau, anh em càng nên như vậy: "Thực ra trước đó ta cũng định cho ngươi ba cổ phần của tiệm quần áo Tam Thành. Chỉ là nó ở Tứ Cửu thành, ta lo lắng bị người ta biết, những kẻ có dụng tâm khác sẽ phao tin ngươi chiếm đoạt tài sản của ta. Tiệm đồ cổ mở ở cố đô, không liên quan đến công việc của ngươi, không cần lo lắng những chuyện này."
Lục Gia Quang trầm mặc một lúc rồi nói: "Ba cổ phần thì nhiều quá, cho hai cổ phần đi!"
Một cổ phần cho mình, một cổ phần cho lão Lý, tùy hắn có cho em gái tham gia hay không. Đây là làm ăn lâu dài, trừ phi chính sách thay đổi, nếu không sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Được."
Nhận được lời hứa của hắn, Lục Gia Hinh liền bảo Tiền sư phụ đi tìm người. Tiền Tiểu Tiểu biết ông nội mình làm việc cho Lục Gia Hinh nên cũng không lo lắng, nhưng lúc ông đi vẫn dặn dò ông sớm quay về.
Tiền sư phụ nghe mà không nhịn được nữa: "Sao mấy tháng không gặp mà trở nên lải nhải như bà già thế? Phúc của cháu ta còn chưa hưởng hết, nào nỡ chết."
Lục Gia Hinh thấy hai ông cháu thật là không kiêng nể gì.
Tối đó, Lục Gia Quang kể chuyện này cho vợ: "Con bé này làm ăn rất khá, tìm người chắc chắn không có vấn đề, tiệm đồ cổ nhất định sẽ kiếm ra tiền."
Vương Hiểu Khiết vui mừng khôn xiết: "Gia Hinh có tài vận tốt như vậy, chúng ta cũng được nhờ."
Lục Gia Quang cố tình kể chuyện này cho vợ cũng là vì thấy dạo này nàng hay thấp thỏm không yên, cứ nói nhà người ta mua nhà lớn các kiểu, lo nàng bị người ta dụ dỗ làm chuyện sai trái: "Anh biết mấy đồng nghiệp nam của em đều kiếm ra tiền, nhưng tiền không sạch sẽ chúng ta không thể nhận. Bây giờ không điều tra thì không sao, một khi bị điều tra nhẹ thì mất việc, nặng thì ngồi tù. Nếu anh mà ngã ngựa, em với bốn đứa nhỏ sau này làm sao?"
Vương Hiểu Khiết trong lòng thót tim: "Em xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa."
Không so sánh thì không có tổn thương. Mấy đồng nghiệp và cấp dưới của nàng, trước kia điều kiện không bằng nàng, thế mà bây giờ nhà nào cũng khá giả, ăn mặc thời trang lại còn ở nhà lớn. Ngay cả Lục Gia Kiệt trước kia ở nhà mẹ vợ, bây giờ cũng ở nhà lớn. Còn nhà nàng sáu miệng ăn vẫn chen chúc trong căn nhà hơn năm mươi mét vuông, chỉ dựa vào tiền lương hai vợ chồng thì vĩnh viễn không mua nổi nhà lớn.
Lục Gia Quang nói: "Chuyện này em biết là được, đừng nói với ai."
"Mù tịt cái gì, chuyện lớn như vậy làm sao em dám nói với ai chứ."
138..
Bạn cần đăng nhập để bình luận